Mục lục
Yêu Lại Từ Đầu Cố Tư Trì Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Thanh Du thu tầm mắt lại, nói chuyện điện thoại với mẹ Ninh: “Bây giờ cháu không ở nhà, không có gì muốn ăn cả. Không cần mua đâu ạ.”

Mẹ Ninh có hơi bất ngờ: “Cháu không ở nhà sao? Vậy cháu đang ở đâu?”

Hứa Thanh Du xoay người, nhìn thoáng qua A Trạch: “Cháu đang ở bên ngoài chơi cầu.”

Cô chỉ nói một câu như vậy, Mẹ Ninh lập tức đã biết bây giờ Hứa Thanh Du đang ở nơi nào, còn ở cùng với ai.

Bà hơi trầm mặc một chút, qua mấy giây liền nói: “Vậy được rồi, bây giờ bác và Ninh Tôn liền về nhà.”

Hứa Thanh Du không nói nhiều, cúp điện thoại để lại vào trong túi, sau đó lại nhìn qua cô gái kia mấy lần.

Cô gái đã trốn trong đám người, có lẽ là thật sự chột dạ, ngay cả mặt cũng không lộ ra.

A Trạch chờ một lát liền đi về phía Hứa Thanh Du: “Sao thế? Đang nhìn gì vậy?”

Hứa Thanh Du cười cười: “Không có gì, chỉ là nhìn thấy mấy ông cụ ở bên kia thật là có sức sống.”

A Trạch nhìn theo tầm mắt của Hứa Thanh Du, sau đó ừ một tiếng: “Con người mà, bất kể lúc nào tinh thần cũng cần phấn chấn.”

Hứa Thanh Du cũng không nói thêm câu nào.

Mẹ Ninh ở bên kia cúp điện thoại, quay đầu nhìn Ninh Tôn, không nói lời nào, trước tiên liền thở dài.

Ninh Tôn có chút nghi hoặc: “Vẻ mặt của mẹ là sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi sao? Dùng cái ánh mắt như vậy nhìn con.”

Mẹ Ninh chẹp miệng: “Cũng không xảy ra chuyện gì lớn, chỉ là bây giờ Tiểu Du đã ra ngoài chơi cầu. Cẩn thận suy nghĩ cũng là chuyện tốt. Bình thường tính cách của con bé quá trầm lắng, bây giờ đồng ý ra ngoài chơi cùng với người khác, thật là đáng mừng.”

Bốn chữ cuối cùng, mẹ Ninh tương đối nhấn mạnh, còn gật gật đầu phối hợp.

Ninh Tôn thu lại tầm mắt, bước nhanh vào khu chung cư: “Vậy sao? Trước đây sao con không biết cô ấy thích chơi cầu như vậy?”

Ninh Tôn bước đi có hơi nhanh, mẹ Ninh còn phải chạy chậm mới theo kịp anh.

Nhưng cho dù là như vậy, miệng của mẹ Ninh cũng không nhàn rỗi: “Mẹ thấy có lẽ còn phải nhìn người đấy. Con xem chàng trai kia đối với Tiểu Du thật tốt, còn đặc biệt tặng cho con bé một bộ vợt, Tiểu Du cũng đã nhận rồi. Tính tình của Tiểu Du còn cũng hiểu rồi đó, nếu như ấn tượng đối với chàng trai này không tốt thì thế nào cũng sẽ không nhận quà của người ta. Cho nên bây giờ đồng ý ra ngoài cùng với chàng trai đó chơi cầu cũng có thể hiểu được, hẳn là hai người nói chuyện khá hợp nhau.”

Đầu óc Ninh Tôn cũng không hồ đồ. Mấy lời này mẹ Ninh nói ra gần như là cố ý nói cho anh nghe, nhưng nghe thấy vẫn là không được thoải mái.

Mẹ Ninh nói mấy lời này không sai, tính cách của Hứa Thanh Du quả thật là người bình thường tặng cô quà tặng có giá trị cô đều sẽ không nhận.

Nhưng hôm đó chàng trai kia tặng cô một bộ vợt, rõ ràng là sau này còn muốn cùng cô chơi cầu.

Cô nhận cũng coi như là đã đồng ý.

Ninh Tôn bước nhanh vào tòa nhà, sau đó đi vào thang máy.

Mẹ Ninh bước vào đứng ở bên cạnh anh, mấy lời trong miệng vẫn không ngừng: “Bọn họ hẳn là đang ở trong công viên tập thể dục. Lần trước mẹ nghe chàng trai kia gửi tin nhắn thoại cho Tiểu Du, hình như là nói ở đó chờ con bé.”

Ninh Tôn đóng cửa thang máy, hàm hồ vâng một tiếng: “Chắc là vậy.”

Dáng vẻ này của anh vừa nhìn liền biết là không muốn tiếp tục vấn đề này nữa.

Mẹ Ninh liếm khóe môi, quyết định không nói nữa.

Có những lời nói quá nhiều, ngược lại lại không có hiệu quả tốt.

Hai người về nhà, mẹ Ninh đi thay quần áo, sau đó đi vào nhà tắm rửa mặt.

Chờ đến khi ra ngoài, Ninh Tôn đã ngồi dựa lưng trên ghế sopha, trong tay đang cầm điện thoại.

Nhưng không gọi điện thoại cho Hứa Thanh Du, cũng không gửi tin nhắn cho cô, mà là đang chơi game.

Mẹ Ninh có chút muốn cười. Bà nhìn ra được, Ninh Tôn đang giả bộ điềm tĩnh.

Bạn gái của mình ra ngoài đi chơi cùng người đàn ông khác, có người nào có thể chịu được chuyện như vậy.

Thật ra Ninh Tôn cũng không coi như là thật sự biểu hiện ra mình để ý, cũng không mất mặt, bà thật sự nghĩ không ra vì sao anh phải cố chấp không thừa nhận như thế.

Ninh Tôn chơi hai ván game, thua cả hai.

Trừ bỏ đồng đội không góp sức, chính anh phát huy cũng không được tốt lắm.

Ban đầu Ninh Tôn đối với chuyện thắng thua trong game cũng chẳng quá để ý, trước kia tình huống liên tục thua trận cũng có, anh đều không hề quan tâm.

Nhưng hôm nay thua hai trận, anh liền nôn nóng sốt ruột.

Ninh Tôn tức giận quăng điện thoại sang một bên ghế sopha.

Sau đó cầm điều khiền tivi, mở tivi lên.

Chẳng qua đã thay đổi hơn hai mươi kênh, đều không tìm ra được thứ mình muốn xem, anh lại tức giận quăng điều khiên tivi đi.

Cảm thấy cả ngày nay không có chuyện gì vừa ý.

Mẹ Ninh đã quay về phòng của mình, cửa phòng đang mở, bà dựa lưng trên giường chơi điện thoại.

Động tĩnh của Ninh Tôn mẹ Ninh vẫn luôn chú ý, anh ném điện thoại, ném điều khiển tivi, mẹ Ninh đều nghe thấy tiếng.

Bà mím môi cười cười, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của Ninh Tôn.

Cũng thật là thú vị.

Xem điện thoại một lúc như vậy, mẹ Ninh thoáng nhìn qua thời gian.

Vừa rồi trong quán trà đã ăn một chút đồ ăn nhẹ, nói thật lòng bà không đói bụng.

Nhưng bà nghĩ đến Ninh Tôn và Hứa Thanh Du, vì thế vẫn xuống giường ra khỏi phòng.

Ý định ban đầu của mẹ Ninh là muốn hỏi Ninh Tôn buổi tối muốn ăn gì, kết quả đi đến phòng khách mới phát hiện ra, không thấy người đâu nữa rồi.

Bà tưởng là Ninh Tôn đã về phòng, đi đến gõ gõ cửa phòng, bên trong không có động tĩnh.

Mẹ Ninh lại gọi Ninh Tôn mấy tiếng, vẫn không thấy đáp lại.

Bà vặn khóa mở cửa phòng ra, kết quả trong phòng trống không.

Mẹ Ninh cảm thấy buồn cười, bà lại có thể không nghe thấy âm thanh đóng cửa mở cửa.

Cho nên Ninh Tôn hẳn là cố ý nhẹ nhàng rời đi.

Thật ra có thể có cái gì chứ, chỉ là ra ngoài tìm bạn gái, có cái gì mà xấu hổ.

Mẹ Ninh đứng ở cửa phòng Ninh Tôn một lúc, xoay người về phòng của mình. Nếu hai đứa đều không ở nhà, vậy bà cũng không cần thiết phải nấu cơm nữa.

Quay về phòng, lúc sau mẹ Ninh đóng cửa dừng lại một lát, cười khúc khích ra tiếng.

Bà cũng từng trải qua tuổi trẻ, có thể hiểu được tâm tình khó chịu hiện giờ của Ninh Tôn.

Thật ra có thể có một đoạn tình cảm hợp lý hợp tình cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Sao nó cứ luôn đè nặng che giấu trốn tránh, như thế nào lại không dám bày tỏ như vậy.

Ninh Tôn quả thật là ra ngoài, anh đi qua đi lại trong khu chung cư rất lâu, trên đường đi vẫn luôn tránh né công viên tập thể dục bên đó.

Trời đã tối, người trong khu chung cư tới tập thể dục cũng đã nhiều rồi.

Chẳng qua không có ai đến chỗ Ninh Tôn đang đi lại, mọi người dường như đều đi đến công viên tập thể dục bên kia vận động, nói chuyện với nhau.

Cho nên các nơi khác đều vô cùng vắng vẻ.

Ninh Tôn đi đến dưới một cái cây, thở một hơi, ngẩng đầu nhìn công viên tập thể dục bên kia, không biết có chuyện gì, liền vô cùng muốn nổi giận.

Bên cạnh có ông cụ bà cụ ra ngoài, đi qua bên cạnh anh, vừa cười haha vừa nói chuyện, đi đến công viên bên kia.

Ninh Tôn nghiến răng, thật sự chuyện này anh đã đấu tranh nửa ngày rồi, bây giờ nhìn thấy ông cụ bà cụ đi qua, có thể là bị kích thích, cũng liền quyết tâm, nhấc chân đi theo tới đó.

Công viên ở đây quả thật náo nhiệt, còn chưa đến gần, Ninh Tôn đã nghe thấy tiếng cười đùa hihi haha.

Mấy đứa trẻ chạy khắp nơi, có ông cụ đánh Thái Cực Quyền, còn có bà cụ đang khiêu vũ.

Trong một góc khác là đám người trẻ tuổi.

Ninh Tôn dường như cũng không cần cẩn thận tìm kiếm, đã nhìn thấy Hứa Thanh Du.

Bên cạnh Hứa Thanh Du là cái tên A Trạch làm cho anh chán ghét.

Ánh mắt Ninh Tôn vừa nhìn qua, liền nhìn thấy cô gái đưa nước cho A Trạch ở cách đó không xa.

Trong ngực cô gái ôm một chai nước, gắt gao nhìn chằm chằm về phía Hứa Thanh Du và A Trạch.

Mặc dù có một chút khoảng cách, không thể nhìn thấy được rõ ràng vẻ mặt của cô gái.

Ninh Tôn gần như cũng có thể tưởng tượng ra được, cô gái này sẽ có bao nhiêu không cam lòng.

Mà trái lại Hứa Thanh Du và A Trạch, hai người bên nhau lại khá hòa hợp.

Hứa Thanh Du cũng không phải là người đặc biệt thích cười, nhưng Ninh Tôn nhìn thấy cô cười haha vui vẻ với A Trạch.

Kia là thật sự vui vẻ mới có thể có biểu hiện như vậy trên mặt.

A Trạch cười cũng rất vui vẻ, còn nâng tay vỗ vỗ lên bả vai Hứa Thanh Du.

Ninh Tôn cười lạnh một tiếng, nhấc chân đi đến bên đó.

Hứa Thanh Du không ngờ Ninh Tôn sẽ đến đây, cô còn đang nghe A Trạch nói mấy chuyện thú vị xảy ra trong hội, ý cười trên khóe miệng còn chưa tan đi.

Thời gian cô và A Trạch ở cạnh nhau cũng đã khá lâu, cả người rõ ràng đã thả lỏng.

Kết quả đang cười vui vẻ ở đây, Hứa Thanh Du đột nhiên nghe thấy giọng nói của Ninh Tôn: “Sao ra ngoài cũng không nói một tiếng vậy?”

Cô sửng sốt, quay đầy nhìn qua, Ninh Tôn đang nhấc chân đi về phía này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK