Ninh Tôn không biết gì về Viên Sơ, chỉ vừa mới quét mắt qua, còn lại tất cả là từ trong lời nói vừa rồi của Hứa Thanh Du và Quách Châu mà biết đến.
Anh cảm thấy có hơi buồn cười: “Theo lý mà nói, người như vậy ở trong xã hội hẳn là rất khó sống yên ổn, cô ta ở trong công ty em nhân duyên như thế nào?”
Cái này Hứa Thanh Du cũng không biết, cô không chưa từng nghe ngóng mấy chuyện này.
Quách Châu ở bên cạnh thở dài một hơi, dường như có hơi bất đắc dĩ: “Nói đến cái này, nhân duyên của cô ta lại rất tốt, rất nhiều người nịnh bợ cô ta, thổi phồng tâng bốc.”
Dù sao Viên Sơ cũng có người chống lưng, hơn nữa bản thân cô ta còn là một nhà thiết kế, trong tay cũng nhận một vài người học việc, những người đó muốn có quan hệ tốt đẹp với cô ta, khẳng định là thái độ cũng phải nhún nhường.
Nghe thấy Quách Châu nói như vậy, Hứa Thanh Du chỉ có thể nói: “Thật sự là như vậy đó, người khác biết em đi cửa sau mà vào, ai cũng nhìn em không được thuận mắt, cô giáo Viên thì lại được người ta tâng bốc yêu quý.”
Quách Châu quay đầu nhìn Hứa Thanh Du: “Ai nói không phải đâu, mấy người đó cũng sẽ nâng cao đạp thấp mà.”
Xe dừng lại ở cửa nhà hàng, ba người cùng nhau đi xuống, sau đó Quách Châu lại nói: “Không chừng trưa hôm nay cô ta cũng ở cửa công ty chờ đợi đấy. Có thể cô ta biết Ninh Tôn sẽ đến đây, cố ý tạo ra một cơ hội như thế.”
Hứa Thanh Du ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng không phải là không thể. Cô ta có thể rất muốn nhìn thấy hành động lúc bên nhau của mình và Ninh Tôn.
Có như vậy trong lòng cô ta mới có thể yên ổn, mới có thể cảm thấy đối với Tống Kình Vũ còn có chút nắm chắc.
Thật sự là quá mức cẩn thận, chẳng đặt đúng chỗ chút nào.
Hứa Thanh Du nói: “Lần trước Tổng giám đốc Giang nói với tôi, anh ấy quen biết với bác cả của cô giáo Viên, không biết bác cả của cô giáo Viên là ai?”
Ba người đi vào phòng bao, vừa đi vừa nói: “Bác cả của cô ta ấy à, cũng là một người lợi hại, đầu tư rất nhiều bất động sản, còn có phim điện ảnh và truyền hình, coi như là một người có tiếng nói, các mối quan hệ cũng rất rộng.”
Sau đó cô chẹp miệng: “Cô ta gần như chính là mượn thế lực của bác cả cô ta mới có thể đứng vững trong công ty.”
Bằng không dựa vào cái tính cách kia của Viên Sơ, nếu như thật sự không có chỗ dựa vững chắc sau lưng, đầu tiên không nói cô ta có thể vào công ty hay không, cho dù vào được khẳng định cũng bị người người ghét bỏ.
Cũng đã nói nhiều như vậy rồi, bọn họ cũng không thích Viên Sơ lắm, liền cũng sẽ không dừng đề tài câu chuyện ở trên người cô ta.
Lúc gọi món ăn, Quách Châu cũng không khách sáo với bọn họ, chọn món ăn mà mình yêu thích mà gọi.
Sau khi Ninh Tôn và Hứa Thanh Du gọi thêm vài món, nhân viên phục vụ cầm lấy thực đơn rời đi, sau đó Quách Châu hỏi Ninh Tôn một vài chi tiết bình thường trong lúc quay phim ghi hình.
Cô bảo trước đây đoàn làm phim còn từng đến công ty, muốn thuê một nhà thiết kế trang phục, giúp đỡ thiết kế trang phục đạo cụ.
Bởi vì là một bộ phim hiện đại, cho nên cũng không khó khăn giống như phim cổ trang, không cần phải mời mấy nhà thiết kế nổi tiếng, nhà thiết kế bình thường của công ty các cô đều có thể chống đỡ được một bộ phim thần tượng hiện đại.
Có điều cuối cùng không biết lãnh đạo bọn họ thương lượng như thế nào, hình như hợp tác không thành.
Ninh Tôn gật gật dầu: “Nhà thiết kế trang phục của đoàn làm phim tôi đã gặp rồi, là một người rất lớn tuổi, không biết mời từ đâu, tôi chưa từng hỏi qua kỹ càng, cảm thấy làm việc cũng rất tỉ mỉ, có nề nếp.”
Quách Châu quen biết nhà thiết kế trang phục của đoàn làm phim bọn họ: “Đó là một bậc tiền bối trong nghề, sau cùng đoàn làm phim các anh mời bà ấy đến có thể thấy được là đối với yêu cầu chất lượng vô cùng cao.”
Sau đó bọn họ lại nói chuyện về nhà thiết kế của đoàn làm phim, nói về chuyện phát triển công ty.
Cả bữa cơm bầu không khí vô cùng hài hòa, Quách Châu cũng không có thái độ nghiêm túc như lúc bình thường ở trong công ty, nói nói cười cười, hihi haha, cảm thấy ở chung vô cùng tốt.
Chờ đến khi ăn xong bữa cơm, Ninh Tôn đương nhiên lại lái xe đưa hai người quay về công ty, lúc xuống xe Hứa Thanh Du quay đầu nói chuyện với Ninh Tôn, Quách Châu liền đứng ở bên cạnh xe nhìn vào cửa lớn của công ty.
Hứa Thanh Du không chú ý được nhiều như thế, chỉ dặn dò Ninh Tôn vài câu đơn giản, Ninh Tôn cũng liền lái xe rời đi.
Chờ xe Ninh Tôn đã rời đi, Quách Châu mới đè thấp giọng nói: “Viên Sơ đang ở trong đại sảnh, đoán chừng là đang chờ hai người chúng ta đấy.”
Hứa Thanh Du ngạc nhiên, sau đó liền có chút muốn cười: “Cô giáo Viên cũng thật là cố chấp.”
Quách Châu nói một câu đúng vậy, sau đó hai người nhấc chân đi vào trong công ty.
Đi vào cửa đại sảnh, quả nhiên vừa liếc mắt liền nhìn thấy Viên Sơ. Viên Sơ đang đứng ở chỗ lễ tân, dựa vào bàn chỗ lễ tân, đang nhìn về chỗ cửa ra vào.
Nhìn thấy hai người bọn họ đi vào, Viên Sơ mỉm cười trước tiên: “Không ngờ cô giáo Quách cũng theo đuổi thần tượng đó.”
Quách Châu ừ một tiếng, vẻ mặt không mặn không nhạt, giọng điệu không nóng không lạnh: “Nhìn thấy anh chàng đẹp trai khẳng định là muốn tiến lại gần rồi, rất bình thường mà.”
Hứa Thanh Du không nói lời nào, chỉ gật gật đầu với Viên Sơ.
Viên Sơ tiếp lời: “Tiểu Du, có thời gian cũng sắp xếp cho tôi cùng với anh chàng đẹp trai nhà cô một bữa cơm đi có được không? Cô giáo Quách cũng đã ăn cùng rồi, tôi mặc kệ, tôi cũng muốn.”
Hứa Thanh Du đã miễn dịch đối với mấy hành động này của Viên Sơ rồi, cô nói một câu được thôi, sau đó lại nói: “Chờ lần tới Ninh Tôn đến đây đón tôi, nếu như có cơ hội, vậy thì cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Viên Sơ cười haha: “Vậy cô phải nhớ kỹ đó nhé.”
Hứa Thanh Du không nói thêm lời nào, cùng với Quách Châu đi vào trong thang máy.
Hai người đi vào thang máy, cửa thang máy đóng lại, sau đó đồng thời quay đầu nhìn đối phương, theo đó đều là nụ cười bất đắc dĩ.
Buổi chiều, Hứa Thanh Du lại may xong một bộ âu phục, công việc còn lại không nhiều lắm, cô chậm rãi chờ đến khi tan làm thì hoàn thành xong tất cả.
Chờ đến khi đều làm xong hết rồi, cô trực tiếp treo áo quần lên mô hình người mẫu, sau đó đứng ở bên cạnh đánh giá.
So với trong tưởng tượng của cô cũng không khác biệt lắm, có một số chi tiết nhỏ, có thể còn phải sửa đổi, nhưng không sửa đổi thì ảnh hưởng cũng không lớn lắm.
Hứa Thanh Du đang ôm lấy cánh tay xem xét, bên cạnh có tiếng nói truyền đến: “Lại thiết kế quần áo nam hả?”
Hứa Thanh Du có thể là thật sự quá nghiêm túc, bị giọng nói này làm cho giật mình, cô quay đầu nhìn lại, người nói là Viên Sơ, cũng không biết cô ta tới đây lúc nào.
Hứa Thanh Du a một tiếng: “Tùy tiện thiết kế mà thôi.”
Viên Sơ nhìn bộ quần áo Hứa Thanh Du may vô cùng tỉ mỉ, sau đó cho ý kiến: “Chỗ này hơi trắng một chút, những chi tiết nhỏ này của cô, ví dụ như cô đặt lên cổ áo, thật ra có thể đặt ở chỗ này, có thể kéo dài tỉ lệ thị giác cho bộ trang phục, chỗ cổ áo này một khi quá mức phức tạp sẽ có vẻ có chút cồng kềnh.”
Hứa Thanh Du quan sát một chút cảm thấy cũng đúng, may mà chỗ cổ áo cô thiết kế cũng không nhiều, ở chỗ vạt áo thêm hai cái là được, trước đó thật ra Quách Châu cũng đã nói với cô rồi, đừng quá chú trọng cổ áo, chỉ là thiết kế của cô đã quen ưa chuộng chỗ cổ áo này.
Viên Sơ thật sự là rất nghiêm túc, bộ quần áo này tồn tại một số chỗ sai sót, cho dù là rất nhỏ, cô ta cũng giúp đỡ tìm ra.
Hứa Thanh Du có chút đổi mới ấn tượng đối với Viên Sơ, đáng ghét là đáng ghét, nhưng người này quả thật là có chút năng lực.
Bằng không dựa theo tính cách của Tổng giám đốc Giang, thật sự là không đúng tí nào trong lời nói, cho dù là dựa vào quan hệ chắc là cũng sẽ không cho vào công ty.
Sau khi Viên Sơ nhận xét một hồi, lại mở miệng khen cô: “Thật ra đã rất ổn rồi, so với phần lớn người học việc trong tay tôi làm ra đều tốt hơn, làm cho tôi vô cùng kinh hỉ (ngạc nhiên và vui mừng) đấy.”
Sau đó cô ta lại tự mình than thở: “Thật đáng tiếc, nếu như cô ở trong tay tôi thì tốt hơn nhiều.”