Tùy Mị trong lòng như nghẹn lại, rất khó chịu.
Bóng người đứng dưới đèn đường cho dù không nhìn tướng mạo, nhưng chỉ nhìn một bóng dáng, cô cũng biết là ai.
Tùy Mị đứng sau gốc cây,cứ nhìn Trì Uyên mãi.
Trì Uyên cầm điếu thuốc trong tay, nhưng không hút.
Sau đó anh lại lấy điện thoại ra, anh không biết mình đang nhìn cái gì, có vẻ rất nhập tâm.
Dưới đèn đường, Trì Uyên mặc dù cúi đầu, đường nét trên khuôn mặt không có cảm xúc gì đặc biệt, nhưng cũng có thể để Tùy Mị nhìn ra, anh âý là đang cười.
Cười rất nhạt, nhưng là rất dịu dàng.
Đứng ở đây hồi lâu, Trì Uyên mới quay vào trong xe.
Tùy Mị núp sau gốc cây, sau đó nhìn xe của Trì Uyên lái đi cho đến khi bóng người đã khuất.
Cô hít một hơi thật sâu, từ sau tán cây đi ra, chậm rãi đi tới chỗ Trì Uyên vừa đậu xe.
Dưới đất có một đống tàn thuốc, sau hai giây, cô đi tới và đạp nó một cách quyết liệt.
Cảm giác này thực sự rất khó chịu, cả trái tim như bị người khác bóp chặt rất lộn xộn, khó chịu.
Cố Tư không biết chuyện này, mãi đến sáng hôm sau mới ngủ dậy.
Cô vươn vai, lúi húi giặt giũ, thu dọn quần áo đã thay, một lúc sau mới đem vào máy giặt.
Nhưng khi bật máy giặt lên, cô liền sửng sốt.
Có những thứ trong đó, khăn trải giường và mền, và một chiếc váy mà cô đã mặc trước đây.
Cố Tư như đứng hình, trong đầu thoáng chốc có vài hình ảnh lướt qua.
Chỉ là bức tranh mơ hồ quá, gần đây cô thường có những giấc mơ nhiều màu sắc, không phân biệt được đâu là thật hay là mơ nhầm lẫn.
Cố Tư suy nghĩ một chút rồi lấy đồ trong máy giặt ra.
Cái này rõ ràng đã được giặt sạch, nhưng nó không được đem ra ngoài phơi khô.
Cô nhìn chằm chằm thật lâu, mới nhớ ra đêm đó cô mặc bộ váy này khi đi chơi với Chương Tự Chi, đêm đó uống quá nhiều.
Cô lại ném đồ vào máy giặt, giặt lại rồi ra bếp nấu ăn.
Một bên làm, một bên nghĩ không nhớ lúc đó đã xảy ra chuyện gì, chuyện hôm đó hơi lẫn lộn, không chỉ là tình tiết, uống rượu đầu óc cũng mất sự tỉnh táo.
Đồ ăn sáng đã làm xong, cô vẫn chưa nhớ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cứ ép mình suy nghĩ thì mấy hình ảnh rất nóng bỏng cứ hiện ra trong đầu.
Không, không, cô không muốn mấy kiểu hình ảnh đó.
Hình ảnh đó bây giờ chỉ có thể xuất hiện trong mơ, cô không mong muốn chuyện đó xảy ra ở thực tế.
Sau khi ăn xong, Ninh Tôn liền gọi đến, nói về những chuyện đã đề cập trước đó, hiện tại anh ấy thu dọn đồ đạc, chuẩn bị luyện tập kín, nên gọi chào Cố Tư một tiếng.
Ninh Tôn hẳn là đang ở cùng Chương Tự Chi, trong điện thoại truyền đến giọng của Chương Tự Chi đang lảm nhảm, dường như đang kiểm tra cái gì còn thiếu, không có sắp xếp gọn.
Cố Tư nghe xong, tranh thủ thời gian liền nói, “Hiện tại có phải anh đi luôn không, để tôi sang đó liền.”
Ninh Tôn do dự một chút, “Tôi ở nhà Tự Chi .”
Cố Tư nói với anh là biết rồi, nhanh chóng cúp điện thoại, thu dọn đồ đạc rồi đi.
Thực ra thì, cô chỉ muốn gặp mặt cho Ninh Tôn để động viên anh, rồi chúc anh hoàn thành tốt.
Khi Cố Tư đến nơi, Ninh Tôn đã đứng ở cổng câu lạc bộ, bên đường có một chiếc ô tô đậu, hình như là tới đón Ninh Tôn.
Hành lý của Ninh Tôn đã được cất lên.
Cố Tư nhanh chóng xuống xe, chạy tới, “Ninh Tôn.”
Ninh Tôn nhìn Cố Tư đi tới, trong lòng kìm nén một cảm xúc, nhìn thấy bộ dáng bối rối của cô , cũng liền biến mất.
Nghĩ quá nhiều, chẳng qua là anh tự làm mình ngột ngạt, kỳ thật ngày đó Cố Tư, cũng không biết cái gì.
Ninh Tôn chậm rãi mang theo nụ cười, nhìn Cố Tư đi tới.
Anh duỗi tay ra nói khi Cố Tư chạy đến trước mặt , “Ôm một cái đi, không biết phải bao lâu có thể được ra ngoài.”
Cố Tư liền cười, “Hôm nay tôi đi chùa, sẽ giúp anh cầu nguyện, anh nhất định sẽ thành công.”
Ninh Tôn gật đầu, ôm Cố Tư vào lòng, “Được rồi, vận khí của em rất tốt, anh đi theo em sẽ được nhờ.”
Chương Tự Chi ở bên cạnh vỗ vai Ninh Tôn , “Yên tâm đi, chị ba Chương ở bên kia, chắc chắn là đã chuẩn bị mọi việc cho anh kỹ càng, anh chỉ cần bình tĩnh yên tâm là tốt rồi, qua lần này nhất định sẽ nổi tiếng.”
Ninh Tôn suy nghĩ một chút rồi buông Cố Tư ra, nhìn Cố Tư, “Nếu Trì Uyên tới quấy rối em, em có thể lấy tôi ra làm bia đỡ, tôi không sao.”
Cố Tư phì cười một tiếng, tiếp lời Ninh Tôn, “Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ không được quen với anh ấy.”
Tài xế ở đằng kia hạ cửa kính xe xuống, “Cậu Ninh, sắp đến giờ rồi.”
Ninh Tôn cuối cùng sờ sờ tóc của Cố Tư, sau đó quay đầu vẫy vẫy tay với Chương Tự Chi, đi qua, lên xe.
Chiếc xe không dừng nữa cứ thế mà chạy thẳng.
Cố Tư thở dài, “Lần này Ninh Tôn trở về, chắc chẳng thể chơi chung với chúng ta thoải mái vô tư nữa, đến lúc đó người ta đã là người nổi tiếng của quần chúng rồi.”
“Phải không?” Chương Tự Chi đi tới, đặt tay lên vai Cố Tư.
“Tiểu Tư, từ nay về sau chăc tôi chỉ còn có cô.”
Những lời này khiến Cố Tư hơi bị rợn người, cô lắc vai, hất tay Chương Tự Chi ra, “Anh đừng nói vậy, thật ra tôi không thích anh.”
Cố Tư nói xong, đưa di động lấy ra nhìn một chút, “Được rồi, tôi phải đi, tôi còn phải đi chua với bà nội Trì Uyên, sắp đến giờ rồi.”
Chương Tự Chi áy náy, “Cô còn rs ngoài với bà nội anh ta sao, cô với anh ta ly hôn hay không ly hôn, tôi thấy chẳng khác gì mấy.”
Đúng không, Chương Tự Chi cũng là cảm giác như thế, kỳ thật Cố Tư cũng có cảm giác như vậy.
Mấy ngày nay Trì Uyên hơi bám theo, còn tới ăn chực, cảm giác này thật không tốt lắm.
Có vẻ như việc kết hôn với ly hôn này đã lẫn lộn với nhau.
Không dứt khoát, không gọn gàng.
Không thể làm như vậy được, cô từ trước đến giờ, không muốn phải dây dưa dài dòng như vậy.
Khoảng thời gian trước kia là không nghĩ thông, cứ nghĩ là còn cách để khỏa lấp khoảng trống đó.
Cố Tư mím môi dừng lại, “Có lẽ đúng là như vậy, tôi phải làm gì đây.”
Cô giơ tay ra hiệu đón một chiếc xe, sau đó lên xe rồi báo địa chỉ.
Không đợi bà cụ Trì bên kia cho người đến đón, cô tự mình đi đến nhà tổ họ Trì
Cố Tư đứng đợi trước cửa nhà tổ, nhưng không có đi vào.
Bà cụ cho xe chạy ra đến công, cô bước thẳng lên xe ngồi.
Bà cụ rất vui khi nhìn thấy Cố Tư, đi tới nắm tay cô, “Sao cháu không vào đi, cứ đứng đây chờ thế.”
Cố Tư cúi đầu cười, “Không sao ạ.”
Bà cụ thở dài, “Bà, bà vốn dĩ muốn A Uyên đi cùng, nhưng công ty bận. Gần đây Trì Uyên có rất nhiều việc.”
Đừng có đi cùng, Cố Tư không muốn nhìn thấy Trì Uyên.
Thấy Cố Tư không nói, bà cụ im lặng.
Ngôi chùa ở lưng chừng núi ở ngoại thành, ngày thường cũng có rất nhiều khách hành hương.
Xe dừng dưới chân núi, có bãi đậu xe chia ô.
Cố Tư và người làm đỡ bà cụ đi lên bậc đá.
Con dốc không quá dốc, đi bộ cũng không mệt lắm.
Tới tận cổng môn, có một vị sư phụ nhỏ đang ở đây để tiếp đón họ.
Bà cụ Trì hẳn là thường xuyên tới đây, tiểu sư muội quen biết bà, vừa thấy bà tới liền nhanh chóng dẫn hướng đường đi qua phía hậu viện.
Cố Tư chưa bao giờ tới nơi như vậy, ở sảnh điện lớn có tiến niệm Phật truyền đến rộn ràng, khiến người ta có chút nhẹ nhõm không thể giải thích được.
Có một vị sư phụ ở sân sau, đang đợi trong thiền phòng.
Cố Tư cảm thấy mình chắc là chưa từng gặp người này.
Khi sư phụ gặp bà cụ Trì nói “A Di Đà Phật”, bà cụ vội vàng chắp tay lại, Cố Tư cũng làm theo như vậy.
Sư phụ nhìn thấy Cố Tư, trong nháy mắt liền nở nụ cười, “Vị thí chủ này, chính là người lần trước đã rút thăm .”
Bà cụ nhanh chóng nói phaỉ.
Sư phụ mỉm cười, “Chà, tướng mạo của cô trông rất là có phúc khí.”
Cố Tư không biết sư phụ vừa rồi chỉ muốn nói điều gì tốt đẹp, hay là thật sự nhìn thấy gì đó.
Cô ấy chỉ có thể mỉm cười với nó.
Bên cạnh tiểu sư phụ cầm bồ đoàn tới, mấy người quỳ ngồi ở bên cạnh.
Bà cụ Trì đã nói lên ý định khi đến, muốn cầu một quẻ nhân duyên.
Lúc nói chuyện, ánh mắt không có kiểm soát được lại nhìn về hướng Cố Tư.