Trong khi chờ Tống Kình Vũ thanh toán bữa ăn trưa, trong phòng riêng chỉ còn Hứa Thanh Du và Viên Sơ, hai người cũng đang thu dọn đồ đạc đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Trước khi rời khỏi phòng, Viên Sơ còn lên tiếng: “Quan hệ giữa hai người hình như có vẻ rất tốt.”
Hứa Thanh Du sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Viên Sơ không lên tiếng.
Sau đó, Viên Sơ cười nhẹ một tiếng, tự lẩm bẩm nói với bản thân: “Nếu không phải tôi biết rằng cô đã sớm có bạn trai, tôi còn nghĩ hai người có quan hệ gì đó mờ ám với nhau đấy.”
Hứa Thanh Du có hơi suy nghĩ về lời nói của Viên Sơ. Có lẽ, cô ấy nói vậy cũng không sai chút nào. Cô và Tống Kình Vũ lúc nãy nói chuyện hình như có hơi thân thiết quá mức.
Đặc biệt là nếu đứng ở góc độ của một người hâm mộ Tống Kình Vũ, bọn họ chắc chắn sẽ hiểu lầm hai người họ có mối quan hệ đặc biệt.
Hứa Thanh Du hơi chẹp miệng đáp lại: “Cô cứ nghĩ rằng do tôi hợp với tính cách của anh Tống nên có hơi thân thiết đi.”
Sau đó cô nhướn mày: “Cô nghĩ sao cũng được, cô thấy thoải mái là được. Dù sao tôi với anh Tống thật ra là loại quan hệ gì, không phải chúng ta đều rất rõ ràng hay sao?”
Hứa Thanh Du cầm túi xách lên, dứt khoát đi ra khỏi phòng ăn của nhà hàng, vừa hay Tống Kình Vũ cũng thanh toán hóa đơn xong và đang đợi họ ở quầy thanh toán.
Nhìn thấy Hứa Thanh Du đi ra ngoài, anh nở nụ cười ôn hòa: “Cô thấy mùi vị nhà hàng này được không?”
Hứa Thanh Du gật đầu mỉm cười, vui vẻ bình luận về món ăn: “Cá ở đây rất tươi, đúng khẩu vị yêu thích của tôi. Các món còn lại hơi thanh đạm, tôi thích các món đậm đà hơn chút nữa.”
Tống Kình Vũ thuận miệng nói tốt lắm, sau đó thêm vào: “Lần sau qua tôi sẽ bảo họ nêm thêm gia vị.”
Viên Sơ đi ra sau Hứa Thanh Du một chút, vẻ mặt bình thản, nhìn không ra là đang vui vẻ hay tức giận.
Tống Kình Vũ liếc cô ấy một cái rồi nói: “Đi thôi.”
Ba người lên xe trở về công ty, lần này, Hứa Thanh Du không còn ngần ngại gì nữa, cô trực tiếp ngồi lên ghế phó lái, đằng nào Viên Sơ cũng không cao hứng, cô cũng không muốn ngồi cạnh một người đang sinh khí như vậy, chẳng bằng trực tiếp tỏ rõ thái độ ngồi lên trên cho dễ chịu là tốt nhất.
Tống Kình Vũ lái xe đưa hai người tới cửa công ty, đợi Hứa Thanh Du xuống xe, anh ta lại đột nhiên nói: “Ninh Tôn nhà cô khi nào thì được nghỉ ngơi? Hẹn anh ấy cùng nhau đi ăn cơm.”
Hứa Thanh Du sững sờ nhìn lại Tống Kình Vũ, sau hai giây, cô mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, giọng điệu vui vẻ trả lời: “Lần trước tôi có nói với A Tôn về chuyện này rồi, anh ấy cũng đồng ý có thời gian hẹn anh ăn cơm, nhưng mà chúng tôi chưa thống nhất được thời gian, hai người các anh luôn thay phiên nhau bận rộn, vì cứ anh ấy rỗi thì anh lại bận, anh rảnh một chút thì anh ấy lại vướng lịch trình.”
Tống Kình Vũ thở dài: “Dù bận thế nào, tôi cũng không bận bằng anh ấy. Cô cứ để anh ấy sắp xếp thời gian. Tôi bên này sẽ tùy ý sắp xếp theo lịch trình của hai người.”
Hứa Thanh Du gật đầu đồng ý, sau đó vẫy vẫy tay với Tống Kình Vũ và quay về công ty.
Viên Sơ đứng đó đợi Hứa Thanh Du đi rồi mới nói chuyện với Tống Kình Vũ, tâm trạng không tốt lên là bao, cô hỏi Tống Kình Vũ: “Hôm nay anh cố ý à?”
Tống Kình Vũ giả vờ không hiểu: “Cô nói gì?”
Viên Sơ mím chặt miệng, trước mặt Tống Kình Vũ cô luôn dịu dàng và đáng yêu, nhưng giờ cô không nhịn được nữa rồi, cả buổi trưa lòng cô đều như lửa đốt.
Vì vậy, cô lại nói: “Rõ ràng là tôi đã hẹn anh đi ăn trưa, tại sao anh còn mang cô ấy đi cùng. Anh cố tình đúng không?”
Tống Kình Vũ thở dài, không coi là vấn đề nghiêm trọng đáp lại: “Đều quen biết nhau cả, đi cùng thì có làm sao? Cô rất để ý đến chuyện cô ấy đi cùng sao?”
Viên Sơ hít một hơi thật sâu, giọng nói có chút gấp gáp: “Anh hiểu ý của tôi mà, đúng không? Tại sao anh còn cố tình làm như vậy? Anh cố tình biến tôi thành người xấu tính đấy à?”
Tống Kình Vũ không ngờ vào lúc này lại bật cười: “Tôi chưa hiểu ý của cô lắm! Cô muốn nói điều gì cơ?”
Đôi mắt Viên Sơ đỏ hoe khi nghe những lời chất vấn của Tống Kình Vũ. Cô nghĩ mình đã thể hiện rất rõ ràng thái độ trước mặt Tống Kình Vũ, nhưng anh ấy luôn trưng bộ mặt thờ ơ với cô như vậy. Chưa bao giờ Viên Sơ cô cảm thấy bản thân mình đáng thương như bây giờ.
Cô ấy đợi một lúc rồi mới nói: “Anh biết tôi thích anh mà.”
Tống Kình Vũ nhìn Viên Sơ và không nói gì.
Vẻ mặt Viên Sơ lộ ra biểu cảm có chút không cam tâm, lúc trước cô đã tỏ tình với Tống Kình Vũ một lần rồi, Tống Kình Vũ từ chối, anh từ chối rất dứt khoát, không có lý do gì đặc biệt cả, ngoại trừ việc anh không thích bộ dạng cô như thế này.
Nhưng cô không muốn buông tay, chỉ nghĩ hiện tại Tống Kình Vũ không thích cô, nếu cô cố gắng gần gũi anh thêm một chút, có lẽ Tống Kình Vũ sẽ động lòng.
Chỉ cần không có người khác ở bên cạnh anh, thì cô vẫn còn cơ hội.
Biểu hiện sau đó của cô đặc biệt rõ ràng, cô luôn tìm cách gặp gỡ Tống Kình Vũ, dù không có chuyện gì cũng đều đặn đến tìm anh, tìm mọi cơ hội để ở cùng một chỗ với anh thường xuyên.
Viên Sơ cảm thấy mình đã dùng hết sức bình sinh, đem tất cả vốn liếng từ trước đến nay đặt lên người anh, Tống Kình Vũ cũng không hề tỏ ra khó chịu hay nói không được, cô còn tưởng rằng anh đang từ từ chấp nhận chính mình.
Nhưng hôm nay, nhìn thấy Tống Kình Vũ và Hứa Thanh Du hòa hợp với nhau, cô thực sự rối tung lên.
Thì ra Tống Kình Vũ sẽ dịu dàng với người khác như vậy, cô có thể nhìn thấy ánh mắt anh hướng về Hứa Thanh Du, ánh mắt ấy dường như ngọt ngào như mật, có thể tan chảy ra.
Ngoài ra, giọng nói của anh ấy rất dịu dàng, và anh ấy rất hay mỉm cười khi nói chuyện với Hứa Thanh Du.
Anh dường như chưa bao giờ mỉm cười với bản thân cô như thế.
Viên Sơ rất bối rối, Hứa Thanh Du đã có bạn trai, hầu như tất cả mọi người đều biết chuyện này.
Tống Kình Vũ vẫn đối xử với Hứa Thanh Du như vậy, cô không thể hiểu được, vừa rồi cô đã suy nghĩ về chuyện này, sau khi nghĩ lại, cô chỉ có thể nghĩ đến trường hợp anh ấy làm cho cô xem.
Tống Kình Vũ một lúc sau mới nói: “Tôi tưởng cô đã hiểu. Có nhiều chuyện chỉ cần nói một lần là đủ. Nếu nói quá nhiều, tất cả mọi người sẽ đều trở nên khó xử. Cô hiểu không?”
Viên Sơ hiểu câu nói này củaTống Kình Vũ. Cô im lặng một hồi, cố gắng ngăn từng đợt nước mắt đang trực chờ trào ra nơi khóe mắt, sau khi kìm nén tiếng nấc, cô hỏi: “Anh thích Hứa Thanh Du à?”
Tống Kình Vũ không có biểu hiện gì bất ngờ, cũng không ngạc nhiên khi Viên Sơ hỏi anh như vậy. Nhưng vẻ mặt của anh lại nhàn nhạt: “Sao cô lại nghĩ vậy, tôi và Ninh Tôn cũng quen nhau. Lúc chúng tôi gặp nhau, Thanh Du và Ninh Tôn còn chưa thành đôi cơ.”
Viên Sơ cau mày. Cô cũng đã tìm hiểu một chút tin tức về Hứa Thanh Du, xác thực đúng là cô ấy và Ninh Tôn đã ở bên nhau khá lâu, người ta nói rằng họ đã ở bên nhau khi còn học đại học.
Thì ra, Kình Vũ và Hứa Thanh Du đã quen nhau lâu như thế, thảo nào…
Sau đó Tống Kình Vũ khởi động xe: “Vào trong đi, tôi đi đây.”
Anh không đợi Viên Sơ đáp lại, liền lái xe đi.
Viên Sơ vẫn đứng ở cửa, vẻ mặt vẫn chưa thật sự thoải mái.
Nếu Tống Kình Vũ và Hứa Thanh Du quen nhau nhiều năm, hai người có quan hệ tốt là điều dễ hiểu, chẳng qua là sự nhạy cảm của một người phụ nữ, cô ấy luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Viên Sơ đợi một lúc mới vào công ty, Hứa Thanh Du đã lên từ lâu, cô đi thang máy lên lầu, đi đến cửa phòng làm việc của Hứa Thanh Du trước.
Kết quả Hứa Thanh Du không có ở trong phòng làm việc, Viên Sơ có chút kinh ngạc, tầm mắt nhìn xung quang phòng làm việc một chút, buổi trưa chỉ có mấy người khác trở về công ty nghỉ ngơi, bọn họ đang túm năm tụm ba tán gẫu với nhau.
Viên Sơ suy nghĩ một chút, lại đến văn phòng của Quách Châu, trong văn phòng của Quách Châu cũng không có ai, vì vậy cô nhíu mày.
Thực ra, Viên Sơ cũng biết mình luôn nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh Du như vậy là vô lý, nhưng Tống Kình Vũ trước đây không có người phụ nữ nào khác, cô ấy thực sự sợ Hứa Thanh Du, cho dù cô ấy đã có bạn trai.