Ăn cơm xong, Trì Uyên dắt Cố Tư ra ngoài đi dạo.
Phương Tố và Trì Chúc ở lại.
Lúc Cố Tư chuẩn bị đi, cô quay đầu nhìn vào trong nhà một lúc
Đây rõ ràng là nhà của cô, nhưng cô có cảm giác như nó sắp bị người ta chiếm mất.
Trì Uyên cầm ngón tay Cố Tư bóp nhẹ, “Sao em không đeo nhẫn.”
Cố Tư cau mày, “anh bị điên à, ở nhà thì đeo cái nhẫn khoa trương ấy làm gì.”
Trì Uyên hoàn toàn không cảm thấy khoa trương, “có ư, anh thấy bình thường mà, lúc đầu định làm to hơn cơ, nhưng người thiết kế nói rằng viên kim cương lớn quá sẽ không đẹp.”
Cố Tư chỉ có thể trừng mắt nhìn anh.
Trì Uyên nghĩ một lúc rồi lại nhắc về câu chuyện trước đó, “Ninh Tôn về rồi đấy, hai em sẽ gặp nhau đúng không.”
Sắc mặt Cố Tư lập tức trở nên nghiêm túc, chậm rãi thở ra một hơi, “đúng vậy, phải gặp nhau chứ.”
Sao có thể không nhìn mặt nhau được, dù sao trước đây mối quan hệ giữa hai người họ rất tốt.
Trì Uyên ừ một tiếng, “lúc đó anh đi cùng em nhé, bây giờ em như thế này, để em ra ngoài một mình anh không yên tâm.”
Cố Tư gật đầu, hiện tại cô ra ngoài một mình đúng là không ổn cho lắm.
Khi hai người đã đi được một vòng bên ngoài thì điện thoại Trì Uyên đột nhiên đổ chuông.
Là cuộc gọi từ cấp dưới. nói rằng đã tra ra người tên Lão Báo lần trước
Theo thông tin đã điều tra được, có thể thấy trước đây gã cũng chẳng phải hạng người tử tế gì. Từng thực hiện không ít những vụ bắt cóc, lừa đảo, là kẻ có tiền án.
Có điều bây giờ gã cũng bắt đầu học khôn. không thò đầu ra nữa mà chỉ đứng giữa làm kẻ mối lái.
Công việc chủ yếu là đứng giữa làm cầu nối cho những ai muốn thuê côn đồ hoặc tìm người giúp họ làm một số việc xấu xa. Rồi dựa vào đó kiếm chút tiền hoa hồng
Gã ta biết tìm chỗ ở phết, trốn kĩ lắm, sống ngay trong ngồi miếu nằm ở lưng chừng núi.
Trì Uyên nghe xong liền bật cười, “Biết nhìn xa trông rộng nhỉ. Các cậu tìm cơ hội lôi cổ hắn ra cho tôi.”
Cấp dưới nhận được lệnh của anh, lập tức nói đã hiểu.
Trì Uyên cúp máy, nắm chặt tay Cố Tư, “Đi nào, qua công viên bên kia dạo vài vòng.”
Cố Tư không nói gì, ban đầu định hỏi anh rằng có phải chuyện đó đã có tiến triển không, nhưng nghĩ lại, cô có hỏi cũng không vô dụng thôi.
biết những thứ đó rồi vô cũng đâu giúp gì được cho anh.
Nên là quên nó đi, không hỏi thì hơn.
Hai người đi loanh quanh bên ngoài, trong nhà chỉ còn lại Trì Chúc và Phương Tố.
Trì Chúc hỏi Phương Tố rằng sức khỏe của bà đã tốt hơn chưa, và phải mất vài giây sau Phương Tố mới đáp lại ông một câu vẫn ổn.
Bản thân bà cũng không biết nói dối, lời nói dối của bà rất dễ bị vạch trần
Phương Tố điều chỉnh nét mặt của mình, cố gắng để không lộ ra bất kì sơ hở nào.
Bà nhìn đồng hồ, lúc đầu định để Trì Chúc trở về sớm hơn, lái xe vào ban đêm không an toàn.
Nhưng cuối cùng bà lại không thể nói nên lời.
Bà vẫn muốn quay lại với Trì Chúc
Nhưng điều mà bà đã làm trong khoảng thời gian sống chung với Trì Chúc chỉ toàn là oán trách.
Không phải vì Cố Tư không tốt, mà là vì những người làm ở đây có thái độ không tốt với bà.
Dù sao trong cuộc sống này những chuyện như thế đều có thể lấy ra để than thở.
Đôi lúc Trì Chúc sẽ an ủi bà vài ba câu, nhưng những lúc mệt mỏi quá, ông sẽ không nói gì dù chỉ một lời.
Vì vậy, bây giờ nghĩ lại mới thấy, bà đã không thể nhớ ra được điều gì ngoài những lời than vãn, oán trách sau tất cả mọi thứ họ đã làm khi còn chung sống bên nhau.
Thế là Phương Tố đành nói về chuyện khác. Bà hỏi về tình hình công việc gần đây của Trì Chúc, rằng có xảy ra vấn đề gì gây khó khăn cho ông hay không.
Từ trước đến nay bà chưa từng quan tâm đến những điều này. Bây giờ bà hỏi, Trì Chúc cũng không thể không trả lời.
Những rắc rối xảy ra trong công việc là điều không thể tránh khỏi, nên Trì Chúc chỉ kể ra vài chuyện đơn giản cho bà nghe.
Phương Tố chăm chú lắng nghe, “trước đây em không biết anh phải đối măt với nhiều thứ như vậy.
Trì Chúc bật cười, “anh lại thấy quen với nó.”
Phương Tố không nói gì, rất lâu sau đó mới cất lời, “Trước đây em đã có lỗi với anh, em lúc nào cũng khiến người khác lo lắng.
Trì Chúc nhìn Phương Tố.
Cách ăn mặc của Phương Tố cũng không còn giống như ngày xưa. Trước đây bà rất thích ăn diện như một quý phu nhân, tuy sang trọng, yểu điệu nhưng nhìn kĩ sẽ cảm thấy thật sự có hơi quá.
Nhưng bây giờ thiếu đi những thứ đó khiến bà trẻ hơn rất nhiều. Bà mặc một chiếc váy dài giản dị, tóc cột gọn ra sau lưng thành đuôi ngựa.
Trông thật tươi mới làm sao
Trì Chúc suy nghĩ rồi nói, “Cũng đâu thể trách một mình bà, thật ra tôi cũng có trách nhiệm.”
Kết cục của một cuộc hôn nhân sao có thể là trách nhiệm của một người.
Phương Tố không biết phải trả lời thế nào
Đúng là Trì Chúc cũng có trách nhiệm, vấn đề của ông chính là đã quá tốt với bà, khiến bà cho rằng cuộc sống này chỉ có như thế thôi.
Chị Trần đã tránh mặt, trong phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ.
Sau một lúc, Phương Tố liền không kìm được nói, “hôm qua Cổ Nhan ghé qua đây. Thật ra tất cả mọi người đều biết cô ta đến để tìm anh.”
Trì Chúc hơi khó xử, “có thể cô ta cũng có lời muốn nói với em, giữa anh và cô ta không có gì cả.”
Phương Tố đặt tay lên đùi, vô thức xoa hai bàn tay vào nhau, “giữa anh và cô ta có xảy ra chuyện gì thì cũng là điều bình thường mà.”
Trì Chúc ngừng lại trong giây lát rồi mới ồ lên.
Nếu hỏi Trì Chúc còn tình cảm với Phương Tố không, ngay bản thân Trì Chúc cũng không rõ.
Bao nhiêu năm nay, cảm xúc của ông đã thay đổi đến mức không thể nhận ra.
Chỉ cần nhớ về cuộc sống trước đây thôi, cảm giác mệt mỏi sẽ dồn lên ngay.
Những ngày đầu sau khi ly hôn, ông cảm giác như mình được giải thoát, rằng cuối cùng ông cũng đã vũng vẫy thoát khỏi cuộc sống ngột ngạt kia.
Nhưng chuyện gì cũng có tính hai mặt, sau cảm giác nhẹ nhàng đó, ông bắt đầu cảm thấy không quen.
Trở về nhà, không còn người nói chuyện với ông, bỗng chốc ông cảm thấy cuộc sống này thật trống trải.
Trì Chúc cũng không hiểu bản thân mình làm sao.
Sau đó, hai người đều im lặng, không khí xung quanh có chút ngượng ngùng.
Trì Chúc không chịu được nữa
Ông đứng lên, “trễ rồi, anh về trước đây. Sức khỏe em không tốt, nghỉ ngơi cho sớm.”
Phương Tố đáp lại một tiếng vâng rồi đứng dậy, tiễn ông ra khỏi cửa.
Cố Tư và Trì Uyên đang đứng cách đó không xa, thấy xe Trì Chúc rời đi, Cố Tư liền tặc lưỡi, “em không hiểu ba anh đang nghĩ gì luôn đấy. em luôn cảm thấy ông ấy vẫn còn tình cảm với mẹ anh. Nhưng anh xem, cơ hội tốt như thế mà lại không biết tranh thủ, em đang nghĩ không biết có phải mình đoán sai rồi hay không?”
Trì Uyên đồng ý với cô, “Em cũng biết nghi ngờ vào khả năng phán đoán của mình à? khó khăn nhỉ, anh còn tưởng lúc nào em cũng tin tưởng tuyệt đối vào bản thân chứ.” Cố Tư gật đầu, “em chỉ kiên định với suy nghĩ không tái hôn với anh thôi, còn lại dễ bị dao động lắm.”
Trì Uyên tạm thời không biết phải nói gì.
Trì Chúc đã đi, hai người cũng nên về nhà.
Phương Tố vẫn đứng trong sân, thấy Trì Uyên và Cố Tư về, bà liền mỉm cười, “nếu ông ấy không đi, có phải hai đứa định ở ngoài cả đêm luôn không?
Cố Tư cười, “nếu ông ấy thật sự có thể ở lại đây một đêm thì con tình nguyện ra ngoài ngủ.”
Phương Tố không nhịn được muốn chọc ghẹo Cố Tư.
Cố Tư buông Trì Uyên ra, chạy qua ôm lấy cánh tay Phương Tố, “nhìn mẹ xem, hai chữ không nỡ in rõ trên mặt kìa. Sao mẹ không giữ ông ấy ở lại, khi nãy mẹ đã nói những lời dối lòng mìnhcó phải không?
Trì Uyên đứng đằng sau dõi theo bóng lưng Cố Tư và Phương Tố, đột nhiên bật cười.
Tuy biết là không nên, nhưng vẫn không nhịn được mà mơ mộng. nếu quan hệ giữa Cố Tư và Phương Tố đã trở thành như vậy ngay từ đầu.
Thì cuộc sống của anh không biết sẽ tốt đẹp đến nhường nào.