Hiện giờ có lẽ Ninh Tú cũng không có người nào để nói những lời trong lòng, nhất là khi trong nhà đang loạn thành thế kia, bình thường đã khó mở miệng giờ lại càng khó hơn.
Có lẽ nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể nói với anh mà thôi.
Thực chất có đôi khi ngẫm nghĩ lại thì khoảng thời gian trôi qua Ninh Tú cũng chịu không ít uất ức.
Ba mẹ con nhà kia, anh ta nhìn thôi cũng thấy không thuận mắt, đối Ninh Bang thì trong lòng anh ta có khúc mắc, mỗi ngày đều sinh sống với bốn người mình không thích, là người bình thường thì cũng muốn ốm.
Ninh Tú có thể ở bên cạnh họ bình ổn như thế, còn từng chút từng chút một nắm công ty ở trong tay thì cũng là chuyện không dễ dàng.
Sau khi nhận điện thoại Ninh Tôn liền hỏi: “Thế nào? Ở bên kia ồn ào xong rồi sao?”
Ninh Th cười một tiếng: “Có phải cậu đang chờ điện thoại của tôi hay không, có phải cũng muốn biết tình hình bên này như nào không?”
Ninh Tôn buồn cười: “Nếu giờ tôi nói phải, thì có phải là tôi lộ ra rằng mình rất vô lương tâm không, ở bên chỗ các anh đang ồn ào túi bụi, tôi còn ở một đây xem náo nhiệt không.”
Ninh Tú chép chép miệng: “Thật ra nếu đổi vị trí với nhau, nếu như tôi là cậu, khẳng định hiện giờ tôi cũng sẽ ngồi xem náo nhiệt, nhà chúng ta hiện giờ loạn thành như vậy, cũng chẳng có cách nào, có một số việc lúc trước còn lưu lại, hiện tại ai dùng thái độ gì để nhìn cái gia đình này thì cũng là chuyện bình thường.”
Ninh Tú bây giờ bây giờ cũng suy nghĩ rất rõ ràng, nhà họ Ninh đã sớm không còn là một ngôi nhà, mỗi một người đều có mục đích riêng của mình, tất cả đều vì bản thân mà cân nhắc.
Nếu như không phải anh ta không buông được những việc này của nhà họ Ninh xuống, thì có lẽ cũng sớm giống như Ninh Tôn rời khỏi nhà họ Ninh.
Mẹ anh ta đi theo Ninh Bang xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, kết quả thì sao khi giang sơn đã dành được nhưng còn chưa được bao lâu thì đã để lại cho người khác.
Trong lòng Ninh Tú không phục, những thứ này nếu như anh ta không thể thu về trong tay mình sao bản thân anh ta có thể cam tâm được.
Nếu như gia sản của nhà họ Ninh là do một mình Ninh Bang gây dựng thì dù có lớn ra sao anh ta cũng không thèm nhìn.
Nhưng những thứ đó đều có một nửa là do mẹ anh ta dùng tâm huyết để gây nên, sao anh ta có thể tùy tiện để lại cho ba mẹ con Trang Lệ Nhã được.
Nhưng mà cũng may là Ninh Bang không còn hồ đồ nữa, nhiều năm qua cũng không để cho anh ta quá ấm ức, bình thường nếu như xảy ra chuyện gì đó thì Ninh Bang ít hay nhiều cũng sẽ thiện vị anh ta hơn một chút.
Bằng không anh ta cũng không biết mình làm thế nào để trải qua cần ấy thời gian.
Ninh Tú nói: “Dì mới cùng ông già nói chuyện được vài câu, chúng không biết nói đến những chuyện gì, trạng thái không được tốt cho lắm, sau đó ba người kia lại nhào tới diễn trò, ông ấy suýt chút nữa là chịu không được.”
Chuyện này làm cho Ninh Tôn có chút bất ngờ: “Sau đó thì sao, không có chuyện gì lớn chứ?”
Ninh Tú ừ một tiếng: “Thì là suýt chút nữa là không thể thở thông được, nghẹn đến phát bệnh tim, bác sĩ đến kiểm tra lại sau sau đó mới có thể bình ổn lại.”
Sau đó anh ta lại nói: “Ba mẹ con nhà kia đến đó gây náo loạn một trận, tôi đoán là bọn họ cũng có thể đi tìm cậu gây chuyện, bên chỗ cậu cẩn thận một chút.”
Ninh Tôn cũng nghĩ đến điểm này, trước đó Trang Lệ Nhã có ý định lôi kéo anh nhưng anh thẳng thừng cự tuyệt, chắc hẳn trong lòng Trang Lệ Nhã sẽ ghi thù.
Sau đó anh lại cùng Ninh Tú đi thăm Ninh Bang, Trang Lệ Nhã nghĩ rằng bọn họ đã đạt được thỏa thuận gì đó.
Lại thêm là liên quan đến tin tức bôi đen của bà ta, trước đó anh đã cảnh cáo Trang Lệ Nhã trong điện thoại, cho bên Trang Lệ Nhã khẳng định là là do anh làm.
Bà ta bây giờ dù sao thì cũng chẳng còn đường nào để lui nữa, hẳn là sẽ tìm anh để xúi bậy.
Ninh Tôn hừ một tiếng nói: “Chiều theo bà ta thôi, nếu bà ta muốn đến sự việc này ồn ào thành không có cách nào kết thúc thì cứ việc tới đây.”
Ninh Tú nghe Ninh Tôn nói như vậy thì có chút hâm mộ.
Ninh Tôn có thể không cần cố kỵ bất kỳ cái gì mà trực tiếp vạch mặt nhà họ Ninh, còn anh ta thì không thể, anh ta lo nghĩ quá nhiều thứ, cũng không có cách nào không quan tâm đến những thứ khác.
Có đôi khi Ninh Tú cũng cảm thấy rất uất ức.
Ninh Tú còn nói là lúc trước đúng là Ninh Bang có tìm luật sư, hôm nay lúc mà Trang Lệ Nhã đến gây loạn, Ninh Bang không biết có nói lời nào tức giận không nhưng ông ta cũng thừa nhận là đã tìm luật sư sửa đổi di chúc.
Cụ thể là thay đổi như thế nào, mặc dù Ninh Bang không nói nhưng mà Ninh Tú cũng đoán được phần nào. Chắc hẳn là cắt đi một phần tài sản của ba mẹ con nhà kia.
Ninh Bang nói xong câu đó thì Trang Lệ Nhã đang nhảy vừa kêu gọi ồn ào trong nháy mắt liền im bặt.
Bà ta đi đến đó gây chuyện đơn giản là muốn tranh thủ chút lợi ích cho bản thân, bây giờ thì tốt rồi, cái gì cũng không được.
Giọng nói Ninh Tú ung dung: “Ba mẹ con nhà kia tôi vẫn hiểu kha khá, việc này náo loạn thành như này, ở chỗ ông già bọn họ không đoạt được việc tốt gì, có thể bọn họ sẽ đâm lao thì phải theo lao, việc đã hỏng sẽ không quan tâm gì nữa, nên không biết sẽ còn làm ra loại chuyện gì.”
Ninh Tôn thật sự không thèm để ý đến những cái này, dù sao thì chuyện ở đây xử lý tương đối thì anh sẽ về.
Nếu quả thật Trang Lệ Nhã không cam tâm, vậy thì cứ đi theo anh, anh không tin khi bà ta rời khỏi ba thước đất nơi này thì còn có thể làm ra được chuyện gì hay ho.
Với chuyện thêm với Ninh Tú một lúc nữa, sau khi Ninh Tú nói hết lời trong lòng muốn nói, dài dòng với Ninh Tôn một hồi.
Anh ta cuối cùng cũng cảm thán lại: “Thật sự là không nghĩ đến cuối cùng tôi lại nói ra những lời này với cậu.”
Ninh Tôn cũng không nghĩ tới, anh không nghĩ tới mình và Ninh Tú sẽ đi đến bước này.
Lúc trước khi hai người còn cùng ở nhà họ Ninh, mặc dù Ninh Tú chưa từng làm ra việc gì gây khó dễ cho anh nhưng cũng chưa từng thể hiện hảo hữu gì với anh.
Dường như Ninh Tú chỉ thu mình vào một thế giới riêng, ai cũng không thể quấy rầy hay xâm nhập được.
Nói chuyện được lúc thì bên chỗ Ninh Tú có việc cần giải quyết, nên cũng tắt máy.
Sau khi tắt máy thì Ninh Tôn vẫn đứng tại chỗ một lúc sau đó mới quay người đi về phòng.
Hứa Thanh Du đang nằm trên giường ngủ, nhưng mà rõ ràng là ngủ không an giấc, khi Ninh Tôn mở cửa đi vào thì cô ấy nghe âm thanh, trở mình đối mặt với cửa.
Ninh Tôn khoá trái cửa, đi qua nằm lên giường ôm cô vào ngực mình.
Rõ ràng là Hứa Thanh Du hiểu sai ý, đẩy đẩy lồng ngực Ninh Tôn: “Không muốn.”
Ninh Tôn nở nụ cười, hôm một cái lên trán cô: “Ngủ đi, anh đâu có gì kia đâu, em cũng phải để cho anh nghỉ ngơi một chút chứ.”
Hứa Thanh Du nghe vậy, lại đem mặt dán ở trên ngực Ninh Tôn: “Sao trước đây em không phát hiện ra anh lại là người không biết xấu hổ như thế.”
Ninh Tôn ừ một tiếng, thuận theo lời cô nói: “Chỉ là đối với một mình em là anh không biết xấu hổ thôi.”
Hứa Thanh Du mơ mơ màng màng nói: “Vậy anh phải nhớ kĩ những lời ngày hôm nay đó.”
Nói xong này cô lại mê man ngủ thiếp đi.
Trước đó Ninh Tôn cũng không mệt mỏi, bây giờ ôm Hứa Thanh Du như này lại không có việc gì làm cũng từ từ nhắm hai mắt lại, một lát sau cũng ngủ thiếp đi.
Ngủ giấc này cả ba người bọn họ ngủ đến tận chạng vạng tối, Ninh Tôn bị tiếng đập cửa đánh thức, âm thanh rất lớn rất ồn ào.
Anh nhanh chóng xoay người xuống giường, chân trần đi về phía cửa ngoài.
Đi được nửa thì anh chợt nhớ ra, anh hẳn là không có bạn bè thân thích nào sẽ tìm đến tận nơi ở thế này.
Sau đó anh lại nghĩ tới những lời mà Ninh Tú nói với mình trong điện thoại, thế là nhanh chân đi tới cửa, thông qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài.
Ba người đứng ở bên ngoài đúng thật là ba mẹ con nhà Trang Lệ Nhã, thế mà ba người bọn họ đến đây mà không mang thêm người trợ giúp nào.
Trang Lệ Nhã đứng đầu gõ cửa, không nói câu nào, từ mắt méo có thể nhìn được mặt bà ta căng ra.
Có thế thấy việc Ninh Bang sửa di chúc, đã khiến cho bà ta tức đến không chịu nổi nữa.
Chắc chắn Ninh Tôn sẽ không mở cửa, không phải là anh sợ mà là trong nhà còn có hai người phụ nữ, anh không muốn để cho Hứa Thanh Du và mẹ Ninh dính vào những chuyện vớ vẩn này.
Vả lại lần này Trang Lệ Nhã đến tìm anh với trạng thái nửa điên như vậy, không chừng còn làm ra chuyện điên cuồng gây hại họ.
Anh sẽ không để cho Hứa Thanh Du và mẹ Ninh phải nhận bất kì tổn thương nào dù là nhỏ nhất.
Ninh Tôn rút điện thoại ra, anh bấm điện thoại gọi cho Chương Tự Chi.
Ở đầu bên kia Chương Tự Chi tiếp máy rất nhanh, tưởng là Ninh Tôn muốn nói với mình chuyện bị bôi đen của Trang Lệ Nhã ở trên mạng, còn cười ha hả: “Tôi có thuê thủy quân dẫn dắt dư luận, cậu có xem mấy cái bình luận kia không, ôi má ơi, cười chết tôi mất.”
Giọng nói của Ninh Tôn không cao, rất trầm thấp: “Tư Chi, hiện giờ tôi có việc cần nhờ cậu giúp.”
Chương Tự Chi a một tiếng, cho là anh lại có chuyện gì đó tính toán trước được muốn anh ta thả ra giúp, thế là vỗ ngực nói: “Có chuyện gì cứ nói với tôi, tôi sẽ thay cậu giải quyết, nói đi, tôi không sợ cái gì cả.”
Ninh Tôn thở ra một hơi: “Ba mẹ con nhà kia bay giờ đang đứng trước cửa nhà tôi, hiện giờ tôi không tiện tự mình ra ứng phó với bọn họ, bên chỗ cậu có thể tìm người lôi ba người bọn họ đi không.”
Chương Tự Chi sững sờ, suýt chút nữa là phun ra bão tố những lời thô tục: “Mấy tên khốn kiếp kia còn dám đến chỗ cậu để quậy phá ư? Mẹ nó, đến cả cậu mà cũng dám gây chuyện? Để xem bọn họ định làm cái gì, giờ tôi sẽ xử lý, để xem lần này tôi tiếp đãi bọn khốn này như thế nào.”
Ninh Tôn không nói thêm gì, Chương Tự Chi bên kia lại nói tiếp: “Được rồi, được rồi, cậu cứ ở trong nhà không cần phải đi ra, bây giờ tôi sẽ qua liền, để bọn họ rửa sạch cổ chờ tôi đến.”