Chương Tự Chi hỏi chị Ba Chương ngày Ninh Tôn bắt đầu chuyến đi du lịch, sau đó đặt vé máy bay cho mình và Lương Ninh Như xuất phát cùng ngày hôm đó.
Khách sạn hai người ở cũng được đặt trước cùng nơi Ninh Tôn dừng chân.
Chương Tự Chi không nói trước với Ninh Tôn bất cứ chuyện gì trong kế hoạch lần này của anh.
Lương Ninh Như mỉm cười và nói: “Em nghĩ anh nên sớm hẹn trước với Ninh Tôn đi, đừng làm anh ấy bất ngờ như vậy. Để đến lúc gõ cửa phòng anh ấy lại thấy một người phụ nữ ra mở cửa, trường hợp ấy mà xảy ra thì cảm đám muốn độn thổ luôn!”
Chương Tự Chi cũng bật cười ra tiếng: “Không thể nào, cũng chưa được bao lâu mà! Theo những gì anh biết về tên nhóc họ Ninh đó, cậu ấy không thể dễ dàng quên đi Cố Tư nhanh như vậy đâu.”
Lương Ninh Như nhướng mày, không nói thêm gì nữa.
Lương Ninh Như và Chương Tự Chi sau hai ngày ử nhà cũng bắt đầu khởi hành cho chuyến đi.
Hai người họ đến khách sạn sớm hơn Ninh Tôn một chút.
Phòng của họ ở cùng tầng với Ninh Tôn, khi xách hành lý lên phòng, Chương Tự Chi đi tới cửa phòng Ninh Tôn đặt trước ngó nghiêng để chắc chắn rằng Ninh Tôn vẫn chưa tới.
Lương Ninh Như ở trên máy bay suốt một chặng đường dài, thắt lưng sớm đã đau nhức đến không chịu nổi, cô mặc kệ tất cả, thả mình xuống giường: “Em không chịu được nữa rồi, đi nằm một lát đây. Mệt quá đi mất!”
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.19
Hai người nằm trên giường được một lúc thì đồng hồ báo thức vang lên.
Chương Tự Chi nhanh chóng tắt đồng hồ báo thức, vươn tay vỗ về Lương Ninh Như, ý bảo cô cứ yên tâm ngủ tiếp.
Anh cố hạ giọng hết mức có thể nói: “Anh qua xem một chút. Nếu em vẫn cảm thấy mệt mỏi thì cứ ngủ thêm một lúc nữa nhé!”
Lương Ninh Như ngái ngủ chu miệng, cô thực sự không muốn thức dậy, cất giọng nói lười biếng đáp lại Chương Tự Chi: “Tại sao anh lại nghĩ ra cái ý tưởng đến tận đây bắt gian thế? Em thật sự nghi ngờ tình cảm của hai người có còn đơn thuần là tình cảm anh em bằng hữu không đấy?”
Chương Tự Chi véo nhẹ vào má Lương Ninh Như rồi cúi xuống hôn vào trán cô trước khi rời đi: “Nói linh nói tinh, ở vấn đề giới tính, anh cong hay thẳng không phải em là người biết rõ nhất sao?”
Lương Ninh Như đẩy anh ra một chút, cảm thấy mệt mỏi liền chui lại vào chăn: “Được rồi, anh cứ đi đi. Em ngủ thêm một lát.”
Chương Tự Chi ra khỏi phòng, rất cẩn thận đóng cửa phòng ngủ thật kỹ.
Anh mở cửa trước, nhìn về phía phòng Ninh Tôn đặt trước.
Anh đã tính toán rất kỹ thời gian di chuyển trên đường còn cẩn hận để dôi một chút, dù có tắc đường thì cậu ấy cũng nên ở đây rồi mới đúng.
Chương Tự Chi chỉnh trang lại quần áo của mình, và sau đó chậm rãi đi về phía phòng của Ninh Tôn.
Anh đứng ở trước cửa phòng Ninh Tôn, lén lút ghé tai vào cửa nghe ngóng mấy giây, chẳng có âm thanh gì cả. Không biết có phải khách sạn này cách âm tốt quá không.
Cuối cùng Chương Tự Chi giơ tay lên gõ cửa.
Khoảng hai giây sau, Chương Tự Chi nghe thấy tiếng của một người phụ nữ hỏi vọng ra: “Ai vậy?”
Chương Tự Chi sửng sốt, trợn tròn mắt.
Không thể nào.
Ninh Như của anh chỉ nói bừa mấy câu mà chả lẽ lại dự đoán đúng tình hình sao?
Chương Tự Chi không nói nên lời, lại giơ tay dùng sức gõ thêm mấy lần.
Người phụ nữ đằng kia nói: “Đến đây.”
Vài giây sau, cánh cửa được mở ra.
Người xuất hiện đằng sau cánh cửa đúng là một phụ nữ, trông có vẻ nhỏ nhắn, buộc tóc đuôi ngựa.
Chương Tự Chi cau mày, trực tiếp giơ tay đẩy cửa ra: “Cô là ai?”
Cô gái kia theo sức anh lui về phía sau hai bước, vẻ mặt có chút bối rối.
Sau đó giọng nói mà Chương Tự Chi quen thuộc cuối cùng cũng từ trong gian phòng phía trong vang lên: “Có chuyện gì vậy?”
Chương Tự Chi nghe thấy giọng nói này, trực tiếp đi vào trong phòng.
Cách bài trí của căn phòng này cũng giống như căn phòng anh đặt bên kia, đi qua cửa chính là vào một đại sảnh nhỏ, lúc này Ninh Tôn đang phân loại quần áo trong vali của mình trong đại sảnh nhỏ.
Có vẻ như cậu ấy vừa mới đến.
“Ninh Tôn, là tôi!” Chương Tự Chi nói.
Ninh Tôn chậm rãi đứng dậy, sửng sốt: “Tự Chi, sao anh lại ở đây?”
Ninh Tôn hiển nhiên rất vui khi nhìn thấy anh, chỉ vài giây sau, cậu ấy vội vàng chạy tới, vỗ vai Chương Tự Chi: “Thật trùng hợp, sao anh lại ở đây? Cũng tới đây du lịch sao? Đi một mình à, vợ anh không đi cùng sao?
Vẻ mặt của Chương Tự Chi không có chút nào thả lỏng, nửa đầu quay đầu nhìn người phía sau: “Cô đây là?”
Ninh Tôn cười mỉm cười: “À! Giới thiệu với anh, đây là trợ lý của tôi, Hứa Thanh Du!”
Hứa Thanh Du đóng cửa lại. Cô ấy vốn không biết Chương Tự Chi, nhưng vì biết anh là bạn của Ninh Tôn nên thái độ rất lịch sự chào hỏi: “Xin chào.” Sau đó Chương Tự Chi đưa mắt nhìn kỹ cô gái tên Hứa Thanh Du này một lượt. Trợ lý à, nhìn cũng được đó chứ, mi thanh mục tú, rất vừa mắt.
Chương Tự Chi thu lại ánh mắt của mình: “Ninh Như và tôi đã chọn một trong những địa điểm cho tuần trăng mật ở đây, lại trùng hợp có thể gặp anh ở chỗ này. Chúng tôi cũng đặt phòng ở ngay bên cạnh phòng này. Chuyến đi này của anh có nhiều công việc lắm không? Nếu không sắp xếp một chút, hôm nào chúng ta cùng nhau đi tham quan quanh đây một chút.”
Ninh Tôn nhìn sang phía trợ lý: “Ngày mai là ngày tôi có ít lịch trình cần phải tham gia nhất đúng không?”
Trợ lý vội vàng gật đầu xác nhận: “Đúng vậy, ngày mai anh chỉ có công việc buổi sáng, còn buổi chiều và tối lịch vẫn trống, mấy hôm sau thì đều kín hết rồi ạ!”
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.20
Động tác của Ninh Tôn dừng lại, sau đó khóe miệng nở nụ cười: “Anh muốn nói cứu là cứu cái gì cơ? Cuộc sống của tôi hiện tại không phải đang rất tốt sao?”
Chương Tự Chi thở dài: “Hôm đó, anh có chạy qua xem mặt em bé nhà Tiểu Tư một chút không? Tôi cũng mới chỉ nhìn qua mặt đứa trẻ có tí thôi.Vậy mà từ ấy đến giờ, mỗi lần nhắm mắt trong đầu tôi đều hiện ra hình ảnh những em bé trắng nõn nà đáng yêu!”
Chương Tự Chi nghiêng người trên ghế sofa, chép miệng suy nghĩ: “Làm thế nào để trong nhà tôi cũng có một đứa trẻ xinh xắn như vậy nhỉ? Nghĩ thôi cũng đã thấy thật hạnh phúc rồi!”
Ninh Tôn bật cười: “Thế thì anh có khi phải cày cuốc chăm chỉ hơn rồi, chỉ cần như vậy, sang năm nhất định trong nhà cũng xuất hiện một bé con đáng yêu sớm thôi!”
Chương Tự Chi lập tức cho thấy sự khao khát: “Tôi cũng rất hi vọng sang năm nhà tôi cũng có thể đón một thành viên mới như lời anh nói. Đến lúc đó, ông ba tôi không biết sẽ vui mừng như thế nào nữa!”
Cô trợ lí bé nhỏ đứng bên cạnh im lặng nghe họ nói chuyện nãy giờ, giờ mới ngập ngừng lên tiếng: “Hay hai người ra phòng khách nói chuyện tiếp đi, quần áo của anh để tôi xếp cho.” Ninh Tôn thật ra không thích người khác động chạm đến đồ đạc cá nhân của mình, vậy nên anh cau mày rồi nói nhỏ: “Tôi sẽ tự làm.”
Cô trợ lý mím môi lùi sang một bên, thỏa hiệp: “Được rồi.”
Ninh Tôn cũng không nói gì thêm, tự kéo vali của mình sang một bên.
Chương Tự Chi quay đầu nhìn trợ lý của Ninh Tôn: “Cô đi theo cậu ấy được bao lâu rồi?”
Câu hỏi mơ hồ không rõ nghĩa khiến cô gái đỏ mặt.
Ninh Tôn đi tới nghe thấy câu hỏi của Chương Tự Chi nói: “Hỏi hay nhỉ?”
“Này anh đừng suy bụng ta ra bụng người nhé, chính anh suy nghĩ không chính trực lại đổ vạ cho câu hỏi của tôi có vấn đề!” Sau đó, Chương Tự Chi lại quay đầu nhìn về phía cô gái kia: “Tôi là muốn hỏi cô. Cô được bổ nhiệm làm trợ lý của cậu ta bao nhiêu lâu rồi? Này cô bé, đừng hiểu sai ý tôi nha!”
Trợ lý đỏ mặt: “Không tới một tháng, cũng là mới làm thôi.”
Chương Tự Chi gật đầu: “Tôi biết hai người lúc đầu sẽ có chỗ hơi khó xử. Nhưng cô cứ yên tâm, từ từ bồi đắp tình cảm, hai người có triển vọng tiến xa hơn đấy!”
Ninh Tôn bên cạnh cau mày “Anh có thể nói chuyện bình thường hơn được không?”
Chương Tự Chi cười haha: “Nhìn xem, anh lại hiểu sai ý tôi rồi đấy!”