Mặc dù ăn cơm không tốn nhiều thời gian, nhưng bọn họ lại tán gẫu với nhau rất lâu.
Trên đường về, Viên Sơ có gọi điện thoại cho Tống Kình Vũ nhưng Tống Kình Vũ vẫn không trả lời như cũ.
Viên Sơ còn gửi tin nhắn cho anh ta, nhưng Tống Kình Vũ chỉ xem chứ không trả lời, Hứa Thanh Du nhìn động tác tay của anh ta thì xem ra anh ta đang xoá tin nhắn ấy đi.
Khi một người phụ nữ thích một người đàn ông, nhưng không được người đó đáp lại tình cảm, thành thật mà nói thì đó cũng không phải chuyện gì đáng để chê cười cả.
Nhưng rõ ràng biết người đàn ông đó không thích mình, thế mà vẫn cứ đeo bám người ta, thậm chí còn làm liên luỵ người khác, vậy thì thật sự không được rồi.
Không nói đến thái độ hèn mọn của cô ta thì cũng phải nói đến việc cô ta sẽ khiến đối phương gặp nhiều phiền toái.
Nếu như còn trẻ thì vẫn có thể cứng đầu trong chuyện tình cảm, không cần biết người ta có thích mình hay không, cho dù không thích thì cũng không quay đầu.
Nhưng bọn họ đã đến tuổi này rồi, thú thật thì không nên làm như vậy nữa.
Cứng đầu sẽ chỉ làm đối phương càng phản cảm với bản thân hơn mà thôi.
Sau cùng, Tống Kình Vũ nhìn thời gian, “Ôi chao, đã đến giờ này rồi sao, thật sự đã làm phiền cô quá lâu rồi, tôi nên đi đây.”
Hứa Thanh Du vội vàng đáp không sao, không sao, sau đó đứng dậy cùng với Ninh Tôn tiễn Tống Kình Vũ ra về.
Khi Tống Kình Vũ đứng trước cửa thay giày còn nói, “Đợi khi nào rảnh rỗi, tôi sẽ mời hai người đến nhà tôi làm khách, nhưng tôi nói trước, tôi không biết nấu ăn, chỉ có thể mời người về làm thôi đấy.”
Hứa Thanh Du không nói không rằng, người trả lời là Ninh Tôn, “Không vấn đề, chỉ cần có ăn là được rồi, tôi và Tiểu Du không kén chọn.” Hứa Thanh Du trợn mắt nhìn Ninh Tôn, cái tên này, đúng là diễn hay thật.
Bộ phim tiếp theo của anh mà không nổi tiếng thì Hứa Thanh Du sẽ đi đầu xuống đất.
Kỹ thuật diễn của anh không chê chỗ nào được, nhìn nụ cười của anh bây giờ là biết, thậm chí Hứa Thanh Du còn tưởng rằng mối quan hệ giữa anh và Tống Kình Vũ rất tốt đấy.
Cô và anh đưa Tống Kình Vũ xuống tận dưới lầu, nhìn anh ta lên xe.
Một tay Ninh Tôn luồng ra phía sau ôm lấy Hứa Thanh Du vào trong lòng, tay còn lại vẫy chào tạm biệt Tống Kình Vũ.
Hứa Thanh Du biết Ninh Tôn làm như vậy nhất định là cố ý, khách sáo với Tống Kình Vũ cả tối nay rồi, nên bây giờ muốn chọc tức anh ta một chút.
Hứa Thanh Du cũng để mặc cho Ninh Tôn tiếp tục diễn, chắc rằng qua đêm nay, Tống Kình Vũ sẽ buông bỏ được tình cảm với cô.
Đợi Tống Kình Vũ lái xe rời đi, Ninh Tôn vẫn ôm chặt Hứa Thanh Du như cũ, cằm tựa lên vai của cô, giọng nói đột ngột thay đổi, “Em nói xem tối nay anh ta về nhà có ngủ được không?”
Hứa Thanh Du tránh khỏi vòng tay của anh, “Đã ăn no uống say thế rồi sao lại ngủ không được chứ? Anh đừng có ngày nào cũng nghĩ đến mấy chuyện linh tinh nữa.”
Ninh Tôn bật cười, sau đó nắm lấy tay của Hứa Thanh Du, “Anh cũng ăn no uống say rồi này, chúng ta đi dạo một lát đi.”
Bây giờ dưới khu chung cư cũng không còn ai nữa, có điều ban đêm gió thổi man mát, rất thoải mái.
Vì thế Hứa Thanh Du quyết định đi dạo với Ninh Tôn một vòng.
Trong khu dân cư có đèn đường, nhưng vẫn có một số nơi khá tối tăm.
Ninh Tôn kéo Hứa Thanh Du đi đến một gốc cây xa xa, đợi khi hai người tới đó, anh lập tức áp sát Hứa Thanh Du vào thân cây.
Xung quanh không có ai, Hứa Thanh Du cũng không sợ, thậm chí cô còn cả gan vươn tay ôm lấy mặt của Ninh Tôn, “Anh muốn làm gì?”
Ninh Tôn chỉ nhìn Hứa Thanh Du một cách chăm chú, không nói lời nào.
Hứa Thanh Du bị ánh mắt của anh làm cho khó chịu, trực tiếp nhón chân, đặt một nụ hôn lên môi anh.
Ngay khi môi của Hứa Thanh Du vừa chạm vào môi của Ninh Tôn, anh lập tức đảo khách thành chủ, đè Hứa Thanh Du lên thân cây một lần nữa, đáp lại cô bằng một nụ hôn mãnh liệt.
Có lẽ là vì xung quanh tối om, thế nên lá gan của Hứa Thanh Du lớn hơn bình thường rất nhiều, cô vươn tay vòng qua cổ Ninh Tôn, không hề yếu thế.
Hai người đứng dưới gốc cây hôn nhau một lúc lâu, hôn đến mức khi nụ hôn ấy kết thúc, cả hai người đều thở hồng hộc.
Cuối cùng vẫn là Hứa Thanh Du bảo dừng trước, Ninh Tôn đã đưa tay vào trong quần áo của cô rồi.
Nếu như tiếp tục, cô sợ sẽ xảy ra chuyện lớn mất.
Ngay khi bây giờ sắc trời đã tối đen, nhưng dù sao đi nữa thì đây vẫn là nơi công cộng.
Cô có bạo dạn đến đâu thì vẫn không thể buông thả ở chỗ này được.
Ninh Tôn ôm Hứa Thanh Du vào trong ngực, cô có thể nghe thấy tiếng tim anh đập thình thịnh, vô cùng mạnh mẽ.
Hứa Thanh Du ôm eo Ninh Tôn, “Hôm nay trong lòng anh rất thoải mái sao?”
Ninh Tôn hiểu ý cô nói, nhanh chóng ừ một tiếng, “Thoải mái, vô cùng thoải mái.”
Đặc biệt là khi bọn họ tiễn Tống Kình Vũ xuống lầu, nhìn Tống Kình Vũ một mình lái xe rời đi, trông bóng dáng ấy thật là cô đơn.
Đó là lúc mà Ninh Tôn cảm thấy thoải mái nhất.
Bấy giờ Hứa Thanh Du mới dám thở phào nhẹ nhõm, thật ra hai ngày nay trong lòng cô vẫn luôn bận tâm đến chuyện này, ngày nào cũng âm thầm quan sát phản ứng của Ninh Tôn.
Cô sợ Ninh Tôn sẽ giữ chuyện này trong lòng, điều quan trọng nhất giữ hai vợ chồng đó chính là phải thẳng thắn với nhau, cô lo rằng giữa mình và Ninh Tôn sẽ có khoảng cách.
Hai người đi dạo thêm một lúc nữa sau đó mới trở về nhà.
Ngày mai là ngày nghỉ, thế nên tối nay bọn họ có thể buông thả một phen.
Hứa Thanh Du đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng không ngờ rằng Ninh Tôn lại không giống với những gì cô tưởng tượng.
Anh thật sự rất dịu dàng, chỉ cần thoải mái là được, không làm đến cạn kiệt sức lực như mọi hôm.
Đến khi kết thúc, Hứa Thanh Du cảm thấy rất vừa vặn, cô vùi mình vào trong lòng Ninh Tôn, “ Hôm nay anh có hơi khác đấy.”
Ninh Tôn lập tức trả lời, “Sao thế? Vẫn chưa hài lòng à? Nếu em cảm thấy chưa hài lòng thì chúng ta tiếp tục.”
Hứa Thanh Du vội vàng ôm chặt Ninh Tôn, “Em cảm thấy hài lòng rồi, đặc biệt hài lòng, vô cùng hài lòng, anh là giỏi nhất.”
Ninh Tôn khẽ cười, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán cô, “Được rồi, ngủ đi, hôm nay tạm tha cho em đấy, không hành hạ em nữa.”
Hứa Thanh Du cảm thấy có lẽ hôm nay cô biểu hiện không tồi thế nên Ninh Tôn mới như vậy.
Chứ với thể lực của anh, chắc chắn không thể nào kết thúc mọi chuyện một cách qua loa như vậy được.
Chỉ là Hứa Thanh Du thật sự cảm thấy rất thoải mái, cô vừa mới nhắm mắt được một lát thì đã chìm vào giấc ngủ.
Ninh Tôn đợi một lúc rồi sau đó đứng dậy rời phòng, anh cầm lấy điện thoại, đi đến ngồi xuống ghế sô pha.
Màn hình điện thoại hiển thị một nhóm chat, trong đó có hai người đang thi nhau gửi ảnh một cách điên cuồng, đều là hình ảnh của hai đứa trẻ khác nhau đang ngủ với những tư thế khác nhau.
Hai người bọn họ không ai chịu thua ai, cứ tranh chấp mãi.
Ninh Tôn đọc tin nhắn một hồi, cuối cùng thật sự nhịn không được nữa mới gửi vào trong nhóm một tin nhắn thoại, “Hai người hay quá nhỉ? Nếu còn như vậy nữa thì tôi rời khỏi nhóm nhé, nhường lại sân khấu cho các cậu.” Quả nhiên, tin nhắn của anh vừa mới gửi đi, bọn họ ở bên kia lập tức ngừng lại.
Người đầu tiên trả lời đó chính là Chương Tự Chi, anh ta cũng gửi đến một tin nhắn thoại, “Ôi chao, bây giờ mà cậu vẫn còn chưa ngủ à?”
Ninh Tôn đáp, “Vốn dĩ là đã ngủ rồi nhưng lại bị hai người đánh thức.”
Sau đó Trì Uyên nhanh chóng gửi tin nhắn đến, “Ngủ cái gì mà ngủ? Nói không chừng vừa rồi cậu ta mới làm chuyện xấu đấy, có phải cậu vừa mới kết thúc có đúng không, thế nên mới lấy điện thoại ra xem, phát hiện bọn tôi đang gửi ảnh cho nhau.”
Không biết làm sao mà Trì Uyên lại có thể nhanh nhạy như vậy nữa, ngay cả chuyện này mà anh ta cũng đoán ra cho được.
Mặc dù đã bị Trì Uyên vạch trần, nhưng Ninh Tôn vẫn không thừa nhận, anh vội vàng đáp, “Nói nhảm cái gì đấy? Hôm nay có khách đến nhà ăn cơm tối, bận muốn chết.”
Trì Uyên lập tức trả lời, “Chuyện này làm gì có liên quan đến việc cậu làm chuyện xấu đâu kia chứ, những chuyện này chỉ cần nửa tiếng thôi là đã xong xuôi cả rồi.”
Chương Tự Chi ở đầu giây bên kia gào thét, “Hai người các cậu mau dừng lại, sao tôi lại có cảm giác như hai người sắp lái đến đâu luôn rồi ấy chứ, dừng lại đi, tôi muốn xuống.”