Chương 119
Cổ Tư phản ứng hơi chậm, mấy giây sau cô mới quay đầu lại.
Nhìn thấy Trì Uyên ở cửa, cô bỗng bật cười.
Cô lảo đảo đi về phía Trì Uyên, “Có phải muốn uống rượu rồi không, nào nào, để lại cho anh này, biết ngay anh sẽ qua mà.”
Trì Uyên dời tầm mắt, trên ghế ở đuôi giường có một chiếc lỵ, bên trong đầy rượu.
Lúc này chai rượu đang nằm lăn lóc dưới sàn, có lẽ bên trong đã rỗng.
Thịt bò khô và thịt hộp chỉ ăn một chút, rượu còn lại vương vãi khắp nơi.
Cổ Tư đi qua, bám lên ván cửa, phả ra toàn mùi rượu, “Nếu anh muốn uống thì vào đi.”
Trì Uyên hơi siết chặt tay nắm cửa.
Dáng vẻ này của Cổ Tư đúng thật là, anh phải kiềm chế cỡ nào mới có thể đè épđược sự bồn chồn trong người chứ.
Cái thứ giày vò người ta này.
Sau đó Cổ Tư bật cười khanh khách, “Có gì đâu mà ngại chứ.”
Nói xong, cô đột nhiên duỗi tay ra nắm lấy cổ áo Trì Uyên, kéo anh vào phòng.
Sau đó ‘cạch một tiếng, Cổ Tư đóng cửa lại.
Cô đứng không vững lắm nên dựa vào ván cửa.
Nhưng vẫn không quên nói với Trì Uyên, “Chỉ còn một ly đó thôi, anh không uống thì hết rồi.”
Trì Uyên đưa lưng về phía Cổ Tư, “Cô uống nhiều rồi.”
Cổ Tư ừ một tiếng, cô thừa nhận.
Cô đi qua ngã lên giường, còn lăn lộn hai cái, “Uống nhiều rồi lát nữa sẽ ngủ được, tốt thật”Bộ đồ ngủ này vốn chẳng có bao nhiêu vải.
Cô lặn như vậy, những gì nên lộ và không nên lộ đều lộ ra hết.
Trì Uyên hít thở sâu hai cái rồi ngồi xổm xuống dọn dẹp sàn nhà.
Anh nhặt chai rượu lên.
Sau đó cầm ly rượu kia lên, vốn định vào phòng tắm đổ đi.
Cuối cùng anh đến cửa phòng tắm thì Cổ Tư lên tiếng, “Trì Uyên à.”
Không biết làm sao mà giọng nói này giống như móng vuốt của một con mèo con cào vào trái tim anh. Trước đây, rất nhiều lần hai cơ thể quấn với nhau trong đêm đen, cô bị anh bắt nạt cũng sẽ run rẩy gọi anh một tiếng, “Tri Uyên à.”
Không biết là xin tha hay lên án.
Cổ Tư nói xong thì lẩm bẩm gì đó,không biết có phải muốn ngủ hay không.
Trì Uyên đứng im tại chỗ, anh cau mày rồi cúi đầu nhìn ly rượu.
Sau đó anh uống cạn rượu trong ly.
Rồi anh xoay người đi về phía Cố Tư.
Cổ Tư vẫn chưa ngủ, có thể là hơi nóng nên cô gãi đầu rồi lại kéo đồ ngủ.
Trì Uyên đi qua, cúi đầu nhìn Cổ Tư, anh đưa tay tắt điện.
Trong bóng đêm thì tiến hành động.
Cổ Tư cảm thấy có người cởi đồ ngủ giúp mình, sau đó có người đè xuống.
Mặc dù đầu cô không tỉnh táo nhưng cô cũng biết chuyện này là không được.
Cô hoảng sợ đến nỗi hơi tỉnh rượu, vội đẩy người bên trên ra.
Kết quả người đó nói, “Là tôi.”
Động tác của Cố Tư lập tức dừng lại Hành động này như thể đang khích lệ Trì Uyên Trì Uyên lập tức hôn xuống, giống như vô số đêm trước đây.
Cố Tư mơ màng, không biết mình muốn vùng vây hay muốn phối hợp: Cô né tránh, vì thế mà giọng của Trí Uyên hơi lớn một chút, “Đừng động đậy.”
Cố Tư dừng lại, giọng nói run rẩy, “Trí Uyên.”
Trí Uyên hít sâu hai cái, cúi đầu hôn tiếp, “Tôi ở đây.”
Cửa sổ bên cạnh đang mở, rèm vẫn chưa đóng, ánh trăng bên ngoài chiếu.
vào.
Thế nên bóng dáng hai người quấn lấy nhau trên giường rất rõ ràng.
Cố Tư dứt khoát cắn vào vai Trì Uyên.
Có thể cô cắn hơi mạnh nên anh rên lên một tiếng.
Cố Tư cảm thấy nước mắt mình rơi Xuống: Đầu cô vô cùng tỉnh táo.
Trì Uyên hôn cô, anh cũng nếm được vị mẫn mặn.
Động tác của anh dừng lại, giọng khàn đặc, “Không muốn?”
Cố Tư lau nước mắt, “Không phải.”
Cô ôm cổ Trì Uyên, “Chỉ là tiếc nuối, sao anh không thể thích tôi chứ.”