Sau khi Ninh Tôn và Hứa Thanh Du cơm nước xong xuôi thì anh đưa cô về công ty, sau đó anh cũng đi công ty một chuyến.
Hợp đồng của anh đã đến hạn, anh muốn đến công ty để nói chuyện thật tốt với chị Thái.
Khi anh đi, chị Thái cũng đang chờ anh, sau khi anh tới thì đưa anh tới phòng họp, nơi có các lãnh đạo công ty khác.
Lúc bình thường không hay gặp, nhưng lúc này những người đó đến đều rất đầy đủ.
Những người đó nhìn thấy Ninh Tôn, người thì cười haha, một số lại mang vẻ mặt ủ rũ.
Khi rời đi mọi người lại có những phản ứng khác nhau, ngược lại Ninh Tôn có thái độ rất tốt, chào hỏi từng người một, sau đó ngồi xuống.
Chị Thái lúc này cũng không khuyên nhủ thuyết phục anh gì cả, chỉ hỏi về kế hoạch tiếp theo của anh.
Ninh Tôn nói thật, nói anh không có kế hoạch, hiện tại chỉ muốn nghỉ ngơi.
Có thể nghe ngóng được Ninh Tôn không có ý định ký hợp đồng với công ty khác, cho nên vẻ mặt của mấy vị lãnh đạo đó cũng dịu đi một chút.
Một trong số các cổ đông cảm khái một câu, “Hiện tại tuyên truyền của anh rất tốt, dừng lại vào lúc này, sau này muốn lấy lại thì chưa chắc có thể lấy được.”
Ninh Tôn gật đầu một cái, “Đúng là như vậy, nhưng tôi đã quá mệt mỏi rồi, vẫn muốn thuận theo nội tâm của mình, trước dừng lại một chút.”
Trước kia anh không có sự tự tin như vậy, nhưng bây giờ anh có nhiều tài sản thừa kế như vậy, cho nên được nhiều được ít một cái này, cũng không ảnh hưởng quá lớn tới anh.
Có thể sau này anh sẽ không kiếm được nhiều tiền như vậy nhưng cuộc sống của anh vẫn được đảm bảo.
Sau đó, mọi người trò chuyện một cách ngẫu nhiên trong phòng họp, những người đó trò chuyện về xu hướng hiện tại của thị trường.
Mặc dù không trực tiếp khuyên thuyết phục NinhTôn gia hạn hợp đồng, nhưng phân tích như thế, cũng là muốn khiến Ninh Tôn cảm thấy áp chế.
Ninh Tôn thất thần khi nghe bọn họ phân tích thị trường như vậy, anh thật sự nghe không vào những lời này.
Anh cảm thấy mình cũng giống như những người ở trong những nơi làm việc kia, muốn nghỉ việc không thể chờ đợi thêm một giây phút nào nữa, một khi tâm tư đã bị lung lay, thì khó mà có thể ổn định lại được.
Những người đó nói chuyện hồi lâu, nhưng nhìn thấy Ninh Tôn không có phản ứng gì, cuối cùng chỉ có thể dừng lại.
Sau đó bọn họ liền nói chúc mừng Ninh Tôn tiền đồ như gấm công thành danh toại.
Ninh Tôn và Chị Thái nói ngắn gọn vài câu, cuộc gặp mạt ngày hôm nay đến đây cũng kết thúc.
Những người lãnh đạo kia đứng dậy đi trước, Ninh Tôn và Chị Thái đi sau cùng.
Chị Thái vẫn cảm thấy khá đáng tiếc, nhìn Ninh Tôn, “Có phải thật sự không muốn ký hợp đồng với công ty khác không? Nếu như có thì cậu cứ nói thật, tôi hy vọng cậu sống tốt.”
Ninh Tôn nở nụ cười, “Chị còn không tin sao, những gì tôi nói với chị đều là thật, thật sự không có.”
Tuy nhiên, nhiều công ty quản lý đã gọi điện thoại cho anh, không biết những người đó lấy tin tức từ đâu, mà biết được hợp đồng của anh ở công ty này sắp hết hạn, nên muốn bàn bạc chuyện hợp tác với anh.
Ninh Tôn đều từ chối, giờ anh muốn dừng lại để ổn định bản thân mình.
Cuối cùng, Chị Thái đưa Ninh Tôn tới cửa công ty, Ninh Tôn vẫy tay chào tạm biệt với cô, trực tiếp xoay người lên xe, không hề nhìn cô một cái, liền lái xe rời đi.
Anh muốn đi thì sẽ đi rất quả quyết và dứt khoát.
Bên kia Hứa Thanh Du bận rộn cả buổi chiều, chờ sắp đến giờ tan làm thì lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Tô Yên, hỏi cô đi ăn lúc nào và ở đâu.
Tô Yên đã đặt nhà hàng và gửi địa chỉ cho Hứa Thanh Du, sau đó Hứa Thanh Du lại gửi một tin nhắn khác cho Ninh Tôn.
Cô chỉ ngồi trong phòng làm việc đợi hết giờ làm, rồi xuống lầu lên xe của Ninh Tôn.
Trên đường đi, Ninh Tôn nói với cô hôm nay anh đã đến công ty một chuyến, Hứa Thanh Du cũng chỉ nghe, không hỏi một câu nào.
Đối với chuyện của công ty kia cô quả thực không quan tâm một chút nào.
Ninh Tôn nói xong liền bật cười, nhìn thấy Hứa Thanh Du như vậy, cảm nhận của cô cũng giống như cảm nhận của anh, đều hận không thể thoát khỏi làng giải trí càng sớm càng tốt.
Vì vậy, hai người họ là một sự kết hợp hoàn hảo, nhiều người muốn gia nhập làng giải trí, còn hai người bọn họ hết lần này đến lần khác chỉ muốn được thoát ra khỏi nó.
Để tìm được một người cùng chung ý tưởng với mình quả thực rất khó, anh thật may mắn khi gặp được cô.
Xe dừng ở trước cửa nhà hàng, Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đi xuống, Ninh Tôn khẽ vươn tay nắm tay Hứa Thanh Du, hai người dắt nhau vào nhà hàng.
Hứa Thanh Du theo phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn xung quanh, nhưng sau đó cô cũng có phản ứng, cũng không có gì phải giấu giếm.
Cô và Ninh Tôn hiện nay là quan hệ hợp pháp, cho dù chuyện kết hôn người ngoài không biết, nhưng hai người bọn họ đã chính thức tuyên bố với người ngoài bọn họ là người yêu, nắm tay nhau thì có làm sao.
Trước khi truyền thông chụp ảnh hai người hôn nhau,không phải cũng được đón nhận sao.
Thế là Hứa Thanh Du nắm tay Ninh Tôn, cười với anh, rồi hai người vào cửa.
Trong phòng riêng ở đằng kia, Tô Yên và Quách Chiêu đã đợi sẵn, thấy bọn họ đi vào, Tô Yên liền mỉm cười, “Hai người tới rồi, nhanh vào ngồi đi, chúng tôi đã gọi một ít món ăn, hai người xem đi còn muốn ăn thêm cái gì thì lại gọi thêm mấy món.”
Sau khi ngồi xuống, Ninh Tôn xem qua thực đơn, sau đó đi tới bên cạnh Hứa Thanh Du, “Em xem qua đi, muốn ăn món gì?”
Tô Yên ngồi đối diện Hứa Thanh Du, nhìn chằm chằm cô và Ninh Tôn, từ đầu đến cuối nụ cười trên mặt vẫn không suy giảm.
Sau khi Hứa Thanh Du gọi hai món, ngẩng đầu nhìn Tô Yên, biểu tình như muốn hỏi điều gì đó.
Tô Yên cười, “Chỉ là tôi cảm thấy tình cảm của hai người vô cùng tốt, nên tôi rất hâm mộ.”
Ninh Tôn nói: “Có cái gì tốt mà hâm mộ, không phải hiện tại cuộc sống của cô cũng rất tốt sao.”
Tô Yên quay đầu lại nhìn Quách Chiêu, sau đó vẻ mặt ôn nhu ngọt ngào, “Đúng vậy rất tốt, tôi hiện tại cũng thấy khá hài lòng.”
Khóe miệng Quách Chiêu giật giật, nhưng biểu cảm trên mặt lại không nhiều lắm.
Thật ra thì hình tượng trên màn ảnh trước đây không phù hợp với anh lắm, trên mản ảnh lại là một người tỏa nắng, ấm áp.
Cho nên nói, là giả, tất cả đều là giả.
Sau khi gọi đồ ăn xong, người phục vụ rời đi, Tô Yên nói chuyện với Hứa Thanh Du về chuyện cô quay phim với Ninh Tôn.
Cô nói khi đó chuyện tình cảm của mình bị truyền thông chụp ảnh, và những điều tiếng bên ngoài đó đã ảnh hưởng rất lớn đến cô ấy.
Cô nghĩ đến Hứa Thanh Du, bởi vì Hứa Thanh Du lần đầu tiên phải đối mặt với nhiều nghi vấn hơn cô phải đối mặt rất nhiều.
Sau đó cô ta hỏi Hứa Thanh Du làm thế nào cô có thể vượt qua được những chuyện này.
Vẻ mặt Hứa Thanh Du rất bình tĩnh, “Chỉ cần không để ý đến là được, cô không cần quá quan tâm đến cái nhìn của bọn họ.”
Sau đó Quách Chiêu nói, “Em xem, anh đã nói với em như thế rồi, em cần gì phải để ý những điều tiếng bên ngoài, em cứ không để ý tới chuyện đó thì cũng chả có chuyện gì.”
Tô Yên thở dài một hơi, “Nhưng em không làm được, em thực sự rất khâm phục mọi người, những người có thể thực sự gạt bỏ mọi âm thanh của thế giới bên ngoài, em không thể làm được, em chỉ cần nghe thấy một chút động tĩnh, một vài thông tin là đã cảm thấy khó chịu rồi.”
Cuối cùng cô ta còn nói thêm, “Người đại diện của em luôn nói rằng em toàn tự tìm sự tức giận cho bản thân mình, em cũng biết rằng không nên như vậy, nhưng thực sự là em không chịu được, có thể tính tình của em chính là như vậy.”
Hứa Thanh Du chỉ có thể gật đầu, “Tính cách mỗi người đều không giống nhau, ưu điểm cũng không giống nhau, hơn nữa cô muốn tồn tại ở trong làng giải trí, quan tâm đến động tĩnh trong làng giải trí cũng là điều bình thường.”
Cô hơi nhíu mày, biểu tình trên mặt lộ ra vẻ lãnh đạm như không có vấn đề gì, “Tôi thì khác, tôi không ăn nổi bát cơm trong làng giải trí, tôi tự biết bản thân mình, cho nên cũng không muốn nghĩ tới những chuyện trong làng giải trí, những người ở bên trong đó bàn luận gì về tôi, tôi cũng không quan tâm đến.”