Mãi cho đến tận tan tầm buổi chiều, bên phía Ninh Tôn và Tống Kình Vũ vẫn không có bất kỳ phản hồi nào lại cho cô.
Làm cho Hứa Thanh Du sốt ruột đến muốn cười, còn nghĩ là có khi nào hai người này đã sớm thương lượng với nhau rồi hay không, cùng nhau gửi tin nhắn cho mình sau đó đồng thời không có thêm động tĩnh gì nữa.
Chờ sau khi tan làm cô chỉ có thể thu dọn đồ đạc rồi về nhà.
Sau khi về đến nhà thì cả người đều thấy bực bội, cô liền gọi điện thoại cho mẹ Ninh, gọi bà ấy sang nhà ăn cơm cùng để thuận tiện tâm sự.
Kết quả là bên chỗ mẹ Ninh cũng không nhận điện thoại!
Tất cả mọi chuyện đều đi về một hướng, mấy người này không biết hôm nay làm sao nữa.
Hứa Thanh Du vung tay ném điện thoại sang một bên, sau đó đi vào trong phòng bếp nhìn một vòng, cũng không thấy có cái gì mà mình muốn ăn, cuối cùng cô chỉ có thể úp một bát mì ăn liền.
Lúc ăn mì cô với lấy điện thoại đặt ở trên bàn, cô một bên xem tin tức ngày hôm nay, một bên để ý xem có tin tức phản hồi của Ninh Tôn hay Tống Kình Vũ không.
Kết quả thì cái gì cũng không có, hai người này không hề gửi cho cô cái gì cả.
Bên phía Tống Kình Vũ không gửi còn có thể hiểu được, có thể là do anh ta tức giận nên không muốn phản hồi lại cô, nhưng mà bên Ninh Tôn cũng không có thì rốt cuộc là tình huống gì đây.
Sau khi Hứa Thanh Du ăn mì xong, thật sự nhịn không được nữa phải gọi điện cho Ninh Tôn.
Ninh Tôn và mẹ Ninh tình trạng cũng đều như nhau, cả hai đều không nghe điện thoại.
Lần này Hứa Thanh Du thật sự bật cười ra tiếng.
Giỏi quá mà, nếu mà nói mấy người này không phải đã thương lượng với nhau thì cô không tin.
Hứa Thanh Du lại gọi cho tài xế một cuộc, đúng như cô đã suy đoán bên kia cũng không nghe máy.
Cô nắm chặt điện thoại gật đầu mấy lần, nói: “Được, được, được, anh giỏi lắm, có bản lĩnh thì anh đừng có mà gọi cho em nữa.”
Sau đó Hứa Thanh Du trờ lại phòng của mình, rửa mặt đi ngủ.
Bởi vì trong lòng đang kìm nén sự tức giận, cho nên nay cô cảm thấy mình ngủ không được ngon, Hứa Thanh Du đã mơ thấy một giấc mộng khiến cô hả giận, trong mơ cô đã đánh cho Ninh Tôn một trận nhừ tử.
Cô hỏi Ninh Tôn là đã nói chuyện gì với Tống Kình Vũ, Ninh Tôn lại thẳng thừng trả lời cô là, anh đã bảo Tống Kình Vũ cút xa một chút, về sau đừng có tiếp tục tiếp cận cô nữa.
Như vậy làm cho Hứa Thanh Du thật sự tức giận, ai lại có thế nói như vậy chứ, Tống Kình Vũ giúp cô nhiều như vậy, anh ấy lại nói như thế, Tống Kình Vũ không tức giận mới là chuyện lạ.
Sau đó cô lại hỏi Ninh Tôn tại sao lại không nhận điện thoại của cô, Ninh Tôn đặc biệt tươi cười phấn khích nói, anh cùng với Nam Nhạc đi hẹn hò.
Người đàn ông này ngày hôm nay không muốn sống nữa rồi, Hứa Thanh Du xuống tay không hề nể mặt ai, muốn đánh chết anh luôn.
Đêm nay mặc dù là có hả giận, nhưng mà lại làm cho Hứa Thanh Du mệt mỏi toàn thân, sáng ngày hôm sau tỉnh dậy, cô cảm thấy cánh tay cẳng chân của mình đau nhức, giống như đêm hôm qua cô đã thật sự động thủ đánh Ninh Tôn vậy.
Chuyện đầu tiên sau khi cô tỉnh dậy là cầm điện thoại qua xem.
Kết quả giống với đêm hôm qua, trên điện thoại không có một tin tức gì.
Hứa Thanh Du thật sự không hiểu được, mấy người này rốt cuộc là đang có chuyện gì vậy, việc này rõ ràng là không được bình thường.
Cô nhanh chóng rửa mặt, sau đó không quan tâm là mình có nên làm bữa sáng hay không, trực tiếp đi ra ngoài đến nhà mẹ Ninh.
Gần đây mẹ Ninh không có quá nhiều việc, bình thường thì bà ấy đều sẽ ở nhà.
Nhưng mà Hứa Thanh Du gõ cửa một lúc mà không có ai mở cửa, bên trong nhà chẳng có lấy một động tĩnh gì.
Rõ ràng là người không có ở bên trong.
Hứa Thanh Du thở dài một hơi, từ chỗ ở của mẹ Ninh đi ra.
Cô mơ hồ cảm nhận được rằng đã có chuyện gì đó xảy ra rồi, mà cụ thể là chuyện gì thì cô nghĩ mãi cũng không ra.
Thấy thời gian không còn sớm nữa, Hứa Thanh Du đành phải đến công ty, từ tháng máy đi ra thì vừa đúng lúc trông thấy A Mai, A Mai đứng ở trước cửa phòng làm việc, đang nói chuyện với người khác.
Hứa Thanh Du chỉ nhìn lướt qua, sau đó đi về phía khu vực làm việc của mình, chỉ là chưa đi được mấy bước thì đã bị A Mai gọi lại, A Mai hướng về phía cô vẫy vẫy gọi, thái độ rất nhiệt tình: “Tiểu Du, Tiểu Du, gần đây công việc thế nào rồi, có gặp phải phiền toái nào không?”
Hứa Thanh Du quay đầu lại nhìn A Mai, người bên cạnh A Mai cũng quay qua hướng cô nhìn, trên mặt không có vẻ gì là đặc biệt.
Hứa Thanh Du miễn cưỡng cười cười: “Không có vấn đề gì cả, mọi việc đều tốt.”
A Mai gật đầu với cô một cái:”Nếu như cô gặp chuyện gì nhất định phải nói với tôi đó.”
Hứa Thanh Du ừ một tiếng, sau đó quay người đi về bàn làm việc của mình.
Bên này cô vừa mới rời đi, cô gái ở bên cạnh A Mai đã nói: “Là người này sao, người mà giám đốc Giang đặc biệt chiếu cố.”
A Mai nói đúng vậy, sau đó lại cảm khái: “Không biết rốt cuộc là quan hệ gì nữa, dù sao thì giám đốc Giang cũng đối xử với cô ấy rất tốt.”
Người kia nghĩ lúc rồi hỏi: “Có phải là người thân của giám đốc Giang không?”
A Mai mím môi lắc đầu: “Cảm thấy không phải, ngày hôm đó tôi đưa cô ấy đi gặp giám đốc Giang, cô ấy căn bản là không biết giám đốc Giang, cô ấy hình như cũng có chút mờ mịt.”
Người kia nhẹ gật đầu: “Hình như là vậy, nếu thế thì thật sự có ý tứ.”
Cô gái đó cũng không nói cụ thể là có ý gì, nói xong câu đó thì cô ta lại nói với A Mai: “Được rồi, vậy cô quay về đi, cũng sắp đến giờ vào làm rồi, bên chỗ tôi cũng đang còn nhiều việc quá.”
A Mai gật đầu, vẫn cười xán lạn như cũ: “Lúc nào có việc gì cứ đến tìm tôi.”
Sau đó hai người mỗi người một hướng, A Mai đi về phòng làm việc của mình.
Cô về phòng chưa ngồi được bao lâu thì đã có người tới gõ cửa, người tới là Hứa Thanh Du.
A Mai sững sờ, vội vàng đứng lên: “Tiểu Du, làm sao vậy? Có phải có chuyện gì không?”
Hứa Thanh Du gật đầu: “Thầy của tôi không có ở đây, tôi cũng không biết nên tìm ai bây giờ, chỉ là hiện giờ tôi có chút việc muốn xin nghỉ nửa này, không biết nên nói với ai.”
Đây cũng không phải là chuyện lớn gì, A Mai trực tiếp nói: “Vậy thì cô mau mau đi đi, chuyện này tôi có thể giúp cô, giấy phép chút nữa tôi sẽ viết hộ cho.
Hứa Thanh Du vội vàng nói cảm ơn cô ấy, A Mai cười ha hả khoát tay: “Đây cũng đâu phải là chuyện lớn gì, không có việc gì, không có việc gì.”
Hứa Thanh Du cũng không ở lại chỗ này quá lâu, quay người đi ra từ văn phòng của A Mai, sau đó trực tiếp đi ra phía thang máy.
Cô nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy là lạ, cho nên cô muốn đến trường quay xem một chút.
Vừa đi cô vừa gọi cho tài xế của Ninh Tôn và mẹ Ninh mấy cuộc điện thoại, nhưng mà bên đó vẫn không ai nghe cả, đã qua lâu như vậy rồi mà ba người họ vẫn không nhận điện thoại, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó.
Hứa Thanh Du ra cửa hàng mua khẩu trang và mũ đội lên, trực tiếp đón xe đi đến trường quay mà Ninh Tôn đang làm việc.
Đường đi có hơi xa, lúc ở trên đường, Hứa Thanh Du vẫn tiếp tục gọi cho ba người họ mấy cuộc điện thoại nữa, lần này thì không phải không nghe mà tất cả đều tắt máy luôn.
Trong tình huống này thật sự làm cho cô khó chịu.
Đến khi xe chạy đến trường quay của đoàn làm phim, Hứa Thanh Du trả tiền xe, đè thấp mũ đi về hướng đoàn phim của Ninh Tôn.
Bọn họ gần đây đang quay cảnh ở trường quay này, trước đó Ninh Tôn đã từng đề cập với cô về địa các địa điểm và thời gian chuyển đổi địa điểm quay hình.
Nhưng cụ thể lúc nào đổi thì anh chưa nói, nhưng cô nghĩ lúc này hẳn là vẫn đang quay ở đây.
Hứa Thanh Du đi vòng quanh tìm một lúc, bên này vẫn quay hình như bình thường, cô tìm một vòng, nhưng không tìm được Ninh Tôn.
Chuyện quái gì vậy, cô cũng không nhìn thấy tài xế ở đâu, Hứa Thanh Du đi vòng quanh xác định là không tìm được Ninh Tôn.
Chính lúc này, trong đầu Hứa Thanh Du chợt loé lên nghĩ đến một người.
Cô vội vàng tìm điện thoại, gọi cho chị Thái.
Bên phía chị Thái đương nhiên là nhận điện thoại, giọng nói còn đặc biệt ôn nhu: “Tiểu Du, hôm nay sao lại có thời gian gọi cho chị vậy?”
Hứa Thanh Du nói nay có chút chuyện, sau đó do dự một hồi mới hỏi: “Chị Thái, em gọi điện cho chị chủ yếu là có chút việc, chị có biết bên chỗ Ninh Tôn xảy ra vấn đề gì không, từ hôm qua đến giờ em gọi điện cho anh ấy nhưng không thấy nhận cuộc nào cả, em thật sự có chút lo lắng.”
Chị Thái lập tức dừng lại, từ phản ứng của chị ấy mà nói thì Hứa Thanh Du lập tức biết chỗ Ninh Tôn đã xảy ra chuyện gì rồi, mà chuyện này chị Thái còn biết rất rõ.