Mẹ Ninh ngồi trong phòng Hứa Thanh Du, mí mắt phải giật không ngừng.
Trong lòng bà không khỏi lo lắng, chốc chốc lại cầm điện thoại lên xem.
Trên mạng vẫn ồn ào như trước, vẫn nhắc tới nhắc lui một việc chưa xong.
Mẹ Ninh bỏ điện thoại xuống, đi đến mở cửa sổ để cho phòng thông thoáng hơn.
Nếu không phải là chuyện trên mạng thì cũng là chuyện của Hứa Thanh Du và Ninh Tôn.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.1
Ninh Tôn không nói lời nào, thay giày xong lập tức trở về phòng.
Nhìn phản ứng này, mẹ Ninh gần như đoán được chuyện gì đã xảy ra, có vẻ như mí mắt bà giật liên hồi như thế đúng là báo điềm thật.
Sau khi thoáng ngẩn người, bà vội vàng đi theo về phòng Ninh Tôn, vừa định mở cửa bước vào thì phát hiện ra cửa phòng đã bị khoá trái từ bên trong.
Mẹ Ninh gấp gáp gõ cửa, “A Tôn, có chuyện gì vậy con? Sao con lại khoá cửa phòng? Giữa hai đứa đã xảy ra chuyện gì? Con ra ngoài kể cho mẹ nghe xem.”
Ninh Tôn không đến mức tuyệt giao với mọi người, giọng nói trầm thấp của anh vang lên, “Con mệt rồi, muốn đi ngủ.”
Mẹ Ninh gõ cửa thêm vài lần, cố gặng hỏi thêm vài câu, nhưng Ninh Tôn không hề trả lời.
Mẹ Ninh suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng trở lại phòng, lấy điện thoại ra gọi cho Hứa Thanh Du, không ngờ đầu dây bên kia đã tắt máy.
Nhìn thái độ của hai người đều như thế này, chắc chắn là buổi gặp mặt ngày hôm nay nói chuyện không được suôn sẻ.
Nếu như đã không trò chuyện được với nhau, vậy thì chắc hẳn kết quả cũng sẽ không phải tốt lành gì cho cam, bà không tin rằng bọn họ yêu nhau nhiều năm như vậy, chỉ vì lần cãi vã này mà chia tay.
Chắc chắn là hai người trong lòng nghĩ một đằng, ngoài miệng nói một nẻo, không ai chịu nhường ai.
Những đôi tình nhân trẻ có ai mà chẳng vậy, điều này rất bình thường.
Mẹ Ninh soạn một tin nhắn gửi cho Hứa Thanh Du, hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
Bà còn cố ý làm quá lên một chút, nói Ninh Tôn về nhà không ăn không uống, chỉ nhốt mình trong phòng không nói lời nào, xem ra bị đả kích rất nghiêm trọng.
Hiển nhiên, tin nhắn không được hồi đáp.
Mẹ Ninh ngồi ở mép giường, trong lòng trở nên bực bội.
Dạo gần đây chẳng có chuyện nào thuận buồm xuôi gió cả, việc này còn chưa giải quyết xong thì đã có việc khác kéo đến.
Cả đêm Ninh Tôn không bước ra khỏi phòng, mẹ Ninh cũng không ngủ được yên giấc, trong lòng cứ thấp thỏm lo âu, thi thoảng bà lấy điện thoại ra xem, nhưng Hứa Thanh Du vẫn không hề có bất kì động thái nào.
Mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng, mẹ Ninh lại tỉnh giấc thêm một lần nữa.
Bà nghe thấy bên ngoài có tiếng động, cho nên nhanh chóng khoác thêm một chiếc áo choàng, sau đó rời giường.
Bà không trực tiếp đi ra bên ngoài mà chỉ mở cánh cửa ra he hé, âm thầm quan sát xung quanh.
Tình cờ là vị trí mà bà đang đứng có thể nhìn thấy được tình hình trong phòng bếp.
Mẹ Ninh thấy Ninh Tôn, anh đứng trước tủ lạnh, sau đó mở cánh cửa tủ lạnh.
Cửa tủ vừa hay che khuất nửa người trên của anh, bà không thấy rõ anh đang làm gì, chắc hẳn là anh khát nên mới ra ngoài uống nước.
Ninh Tôn đứng trước tủ lạnh hồi lâu, cuối cùng mới đóng cánh cửa tủ lại, đi ra khỏi phòng bếp.
Mẹ Ninh nhanh tay đóng cửa phòng lại, bà biết tâm trạng của Ninh Tôn không tốt, vì vậy bà cũng không cố tình xuất hiện làm chướng mắt anh.
Mẹ Ninh đứng trước cửa nghe ngóng tình hình, sau khi xác nhận con trai đã trở về phòng, bà không kiềm chế được thở dài một hơi rồi trở về giường.
Thật ra Ninh Tôn và bà có một điểm rất giống nhau, đó chính là tình duyên lận đận.
Theo lý mà nói, lẽ ra Ninh Tôn đến tuổi này đã nên kết hôn sinh con từ sớm, cho dù anh có ra mắt muộn như vậy, nhưng sự nghiệp chưa bao giờ là lí do khiến anh vẫn còn độc thân đến bây giờ.
Chỉ là đường tình không được như ý, cả hai mẹ con họ đều giống nhau về điểm này.
Nghĩ đến đây tâm trạng của mẹ Ninh lại càng ngổn ngang, nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được.
Bà đột nhiên nhớ tới Ninh Bang, hai người họ đã không gặp nhau gần hai mươi năm rồi.
Trước đây bà cũng không chú ý đến tin tức của ông ấy.
Thời còn trẻ, Ninh Bang rất phách lối, có lẽ là vì sau này danh tiếng không còn được tốt như trước nên mới dần dần thoái lui.
Mẹ Ninh trở người, do dự một hồi mới lấy điện thoại ra lên mạng tra tin tức về gia đình nhà họ Ninh.
Nhờ vào phúc của Ninh Tôn, bây giờ thông tin về nhà họ Ninh dễ tìm hơn trước rất nhiều.
Mẹ Ninh nhấn vào một tiêu đề, bài báo này đề cập đến việc Ninh Bang nằm viện.
Có điều bài báo này có phần bất hợp lí, muốn vu oan giá hoạ, đẩy chuyện Ninh Bang nằm viện lên người Ninh Tôn, bảo ông ấy thành ra như vậy là vì bị Ninh Tôn chọc tức.
Trong bài báo này còn kèm theo vài bức ảnh, có cả hình ảnh ở bệnh viện và bên ngoài biệt thự gia đình họ Ninh.
Những bức hình này chỉ có hai bức là chụp được người, đều là chụp lén lúc Ninh Tú đến bệnh viện.
Đã rất lâu rồi mẹ Ninh chưa gặp mặt Ninh Tú, bất chợt nhìn thấy anh ta ở trong hai bức ảnh, trong lòng có phần xúc động.
Hoá ra thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi sao?
Bà thoát ra, chọn vào xem những bài báo khác, nhưng trong tất cả những bài báo ấy đều không có hình ảnh của Ninh Bang,
Không biết dáng vẻ bây giờ của lão già ấy trông như thế nào, vốn dĩ Ninh Bang còn lớn tuổi hơn mẹ Ninh, nhưng mà hiện tại bà cũng đã già như vậy rồi, nhất định sức khoẻ của ông ấy còn kém hơn rất nhiều.
Mẹ Ninh tìm mãi mà vẫn không thấy nên đành từ bỏ.
Nằm trên giường thêm một lúc, mẹ Ninh vẫn không ngủ được, thế nên bà quyết định đứng dậy đi ra ngoài làm bữa sáng.
Cửa phòng bên này vừa mở ra thì ở bên kia Ninh Tôn cũng vừa xuất hiện, hôm nay anh ăn mặc vô cùng chỉnh tề, có vẻ như chuẩn bị đi ra ngoài.
Mẹ Ninh bất ngờ, “Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Ninh Tôn kéo vành mũ thấp xuống, đi về phía cửa chính, “Đến công ty.”
Mẹ Ninh vô thức đi theo đằng sau anh, “Sớm vậy sao?”
Ninh Tôn chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng, không nói nhiều.
Tầm mắt của mẹ Ninh dõi theo con trai mình đến tận khi anh ra khỏi cửa, sau đó bất chợt thở dài.
Vốn dĩ tính cách của đứa trẻ này đã không hoạt bát, sau khi trải qua chuyện này, dường như lại càng trở nên u ám hơn.
Không biết phải làm thế nào mới tốt đây?
Vì Ninh Tôn không dùng bữa sáng ở nhà nên mẹ Ninh chỉ tự nấu cho mình một bát mì.
Tối hôm qua bà không ăn được bao nhiêu, bây giờ cảm thấy rất đói.
Sau khi nấu mì xong, bà trở về phòng lấy điện thoại mới phát hiện ra Hứa Thanh Du đã trở lời tin nhắn của mình.
Tin nhắn của cô vừa mới gửi tới cách đây không lâu, cô nói rằng ngày hôm qua cô và Ninh Tôn đã trò chuyện với nhau rồi, mâu thuẫn giữa hai người đều đã được cởi bỏ, có điều, bây giờ cô phải về nhà một chuyến, khoảng thời gian này nhờ mẹ Ninh chú ý chăm sóc Ninh Tôn nhiều hơn.
Lông mày của mẹ Ninh nhíu lại, trong tin nhắn nói rằng khúc mắc giữa hai người đã được xoá bỏ, nhưng tình hình hiện tại hoàn toàn không giống như những gì họ đã nói.
Mẹ Ninh vội vàng gọi điện thoại cho Hứa Thanh Du, kết quả là cô đã tắt máy.
Bà không khỏi cáu kỉnh, vò đầu bức tóc bản thân, nói, “Mặc kệ, không quan tâm đến bọn nó nữa, chẳng đứa nào khiến người khác bớt lo được cả.”
Chính bản thân bà còn lo chưa hết chuyện, đến bây giờ vẫn bị người bên ngoài mắng mỏ, chửi bới kia kìa.
Trong lòng bà buồn bực muốn chết.
Mẹ Ninh ra ngoài ăn mì, sau đó đi đến sô pha mở TV lên, ngã người nằm ườn trên ghế, ngửa mặt lên trời, nhìn chằm chằm trần nhà.
Âm thanh của TV rất lớn, không biết đang chiếu chương trình gì mà vang lên toàn là tiếng cười ha hả.
Mẹ Ninh không có tâm trạng để xem TV, chỉ bồi hồi nhớ lại cảnh tượng lúc bản thân vừa mới sinh ra Ninh Tôn.
Bà cho rằng đứa trẻ này có thể mang lại tất cả những gì mà bà muốn.
Nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại, thứ gì bà cũng không có được.
Thậm chí bà còn làm huỷ hoại của đời của nó.
Nếu như Ninh Tôn lớn lên trong một gia đình bình thường, có lẽ cuộc sống của anh sẽ không giống như bây giờ.