Buổi chiều Trì Uyên có một cuộc điện thoại với cấp dưới của mình.
Hôm qua chiếc xe bám theo anh nữa đường đã bị chặn lại.
Nhưng không có bằng chứng xác thực gì, nên chỉ có thể để đối phương rời đi ngay tại đó.
Nhưng người cấp dưới đi theo Trì Uyên một thời gian dài, nên biết tiếp theo mình nên làm như thế nào.
Đêm đó bọn họ thuận tiện điều tra chi tiết một chút về tài xế trong chiếc xe theo dõi đó, phát hiện có chỗ đáng ngờ.
Người tài xế này từng có tiền án, năm đó bởi vì tụ tập đánh nhau mà bị nhốt một khoảng thời gian.
Hơn nữa nghe nói lúc đó vụ án này còn có một số điểm đáng nghi ngờ.
Có người nói đang tụ tập đánh nhau, có người nói đang giao dịch phi pháp thì bị bắt quả tang tại chỗ, sợ mọi chuyện làm lớn chuyện, những người này phản ứng nhanh, trực tiếp thay đổi giao dịch thành cuộc ẩu đả.
Có rất nhiều chuyện cũng không phải là không có căn cứ, Trì Uyên bằng lòng tin tưởng, đã có lời đồn truyền ra như thế, vậy có lẽ là có một điểm mờ ám.
Anh bảo cấp dưới tiếp tục điều tra về những chuyện năm đó.
Điện thoại bên kia vừa cúp, Trì Cảnh đẩy cửa đi vào.
Trì Cảnh nói là bên phía nhà họ Tùy, dự định hỏa táng Tùy Tĩnh tại bệnh viện, hỏi ý hai người có muốn đi đến đó không.
Trì Uyên nhớ lại những lời Tùy Mị dặn dò anh lúc trước, liền gật đầu: “Vẫn là để tôi cùng ba tôi đi đi.”
Trì Cảnh cũng là có ý này, hôm qua Trì Chúc ở nhà họ Tùy cũng gần như là hết một ngày, có thể thấy được quan hệ với nhà họ Tùy bên kia vẫn còn không tệ.
Chuyện này của nhà họ Tùy vẫn là ông ra mặt sẽ phù hợp hơn.
Nói xong nhưng lời này, Trì Cảnh lại nói một chuyện khác.
Anh ta nói rằng chức vụ công ty nhà họ Tùy bên kia có một chút thay đổi.
Tùy Mị dường như hoàn toàn rút ra khỏi công ty nhà họ Tùy.
Hôm nay trợ lý giao tiếp với bên anh tiết lộ, nói là sẽ có người khác tiếp quản mọi việc liên quan đến sự hợp tác giữa nhà họ Trì và nhà họ Tùy.
Trì Uyên có chút ngạc nhiên: “Chuyện này biết khi nào?”
Trì Cảnh nói: “Hôm nay mới biết được tin tức này, thay đổi chắc là hôm qua và hôm nay, ngày hôm trước chúng ta vẫn cùng nhà họ Tùy liên lạc, hỏi cụ thể chi tiết nhập hàng, lúc đó đều không nói gì, hôm nay đột nhiên nói muốn đổi người.”
Trì Uyên chậm rãi gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
Nhà họ Tùy hôm qua và hôm nay đều vô cùng ầm ĩ, bình thường mà nói có lẽ không có tâm tư làm những việc thay đổi chức vụ.
Trì Uyên đợi sau khi Trì Cảnh ra ngoài, liền đứng dậy đi đến cửa sổ, lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra.
Trong hai ngày qua người bị nhốt trong nhà kho bên kia bị đánh đập dã man, hầu như đều nói những chuyện biết được.
Chuyện có những chỗ vụn vặt, một số chỗ vẫn chưa ghép lại với nhau.
Nhưng Trì Uyên gần như có thể xác định được , nhà hàng tư nhân cùng với nhà họ Tùy, là quan hệ không rõ ràng.
Nhân hàng tư nhân đó có lẽ là một doanh nghiệp nhỏ ở bên ngoài của nhà họ Tùy.
Chỉ là anh có chút không nghĩ rõ được, công ty riêng của nhà họ Tùy lớn như vậy, hoàn toàn không có lý do gì để lén lút chọc phá một ngân hàng tư nhân nhỏ.
Làm kinh doanh đúng đắn không tốt sao?
Chuyện này nghĩ như thế nào đều có chút nói không logic. Còn về phần ra tay với Cố Tư, chuyện này miễn cưỡng cũng xem như có thể nghĩ thông suốt.
Anh bởi vì Cố Tư, xem thường nét mặt của nhà họ Tùy, bên phía nhà họ Tùy chắc chắn sẽ không vui.
Chuyện này xem như là bởi vì anh giận chó đánh mèo Cố Tư.
Trì Uyên vuốt vuốt, rồi gọi Tử Thư đến.
Anh bảo Tử Thư điều tra một chút về tin tức bên nhà họ Tùy.
Hiện tại nhà họ Tùy tương đối rối ren, vẫn nên xuống tay một chút thì tốt hơn.
Tử Thư ngay lập tức nhận lời ,nhưng có thể là bởi vì sự rắc rối giữa Trì Uyên Tùy Mị và Cố Tư, anh ta luôn cảm thấy nhà họ Tùy không thuận mắt lắm.
Sớm đã muốn điều tra nhà họ Tùy bên kia có cái gì mờ ám hay không.
Không hiểu sao Tử Thư có chút kích động, nhận mệnh lệnh xong liền đi ra ngoài.
Trì Uyên có chút bất lực, cũng không hiểu anh ta không ngừng kích động cái gì.
Anh đợi một lúc rồi gọi điện thoại Cố Tư.
Kết quả Cố Tư đang đánh mạt chượt, vô cùng ồn ào.
Cuộc sống người phụ nữ này càng ngày càng thoải mái.
Không hiểu sao Trì Uyên bắt đầu ngưỡng mộ cô.
Cố Tư không có nhiều thời gian nói chuyện nhảm với Trì Uyên, chỉ nói với anh mình rất tốt, bảo anh không cần phải lo lắng.
Trì Uyên liền hỏi: “Có phải Ninh Tôn đã đi rồi không?”
Cố Tư “ừ” “ừ” vài tiếng: “Đi rồi, đi rồi.”
Trì Uyên liền bật cười: “ Ban đầu anh còn nghĩ em sẽ rất buồn, nhưng dường như là anh nghĩ quá nhiều rồi.”
Cố Tư”chậc” một cái: “Buồn cái gì? Anh ấy đi lấy thứ tự đoạt giải quán quân, bọn em đều vui vẻ thay cho anh ấy.”
Trì Uyên gật đầu, chuyển chủ đề, hỏi cô đánh mạt chượt với ai.
Vô cùng dễ thấy, Trì Uyên là đang cố ý tìm chuyện để nói.
Cố Tư chỉ trả lời đơn giản một chút.
Trì Uyên còn có chút ngạc nhiên, đánh mạt chượt thế mà lại không có Chương Tự Chi, chuyện này khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
Nói đến Chương Tự Chi, Cố Tư dừng một chút: “Hình như là Lão Chương có việc đi làm, em thấy sau khi anh ta nhận một cuộc điện thoại, liền vội vàng rời đi.”
Trì Uyên “a” một tiếng: “Anh ta còn có thể có việc gì vội như vậy, anh ta không bao giờ coi chuyện của người khác là quan trọng.”
Điều này Cố Tư không biết, nhưng mơ hồ cảm nhận được có lẽ là có liên quan với Lương Ninh Như.
Hiện tại có thể khiến Chương Tự Chi nhảy dựng lên, cũng chỉ có Lương Ninh Như.
Chương Tự Chi xem như là đã gặp được oan gia rồi.
Thực sự Cố Tư rất muốn gặp Lương Ninh Như.
Có thể dồn ép Chương Tự Chi đến bước này, chắc chắn không phải là một người bình thường.
Cho dù không làm cảnh sát, chắc hẳn cũng là một cô gái mạnh mẽ vang dội đã nói là làm.
Bên Cố Tư đang hăng hái đánh mạt chượt, thật sự không quan tâm đến lời của Trì Uyên.
Thế nên qua loa vài câu với Trì Uyên, rồi cúp điện thoại.
Phương Tố liếc mắt nhìn điện thoại Cố Tư đang cầm trong tay rồi cười: “Con trai tôi từ trước tới giờ chưa từng có bộ dạng này, cô thật sự khiến tôi mở rộng tầm mắt.”
Cố Tư thuận theo lời nói Phương Tố nói: “Hình như lúc trước ông cả cũng rất trầm mặc, hôm đó ở trên bàn ăn, tôi cũng mở rộng tầm mắt.”
Nói xong lời này, hai người nhìn nhau, sau đó đều mỉm cười.
Hôm đó bầu không khí trên bàn ăn thật sự rất kỳ dị, nhớ đến đều khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Ở đây đánh mạt chượt không lâu, thì Chương Tự Chi trở về la lối òm sòm.
Vừa đi vào nhìn thấy bọn họ đang chơi mạt chượt, Chương Tự Chi đi đến nhanh chóng mở miệng: “Nào nào, thêm tôi một cửa, thêm tôi một cửa.”
Anh ta vừa nói xong, Cố Tư có thể nghe thấy được, chuyến đi a ngoài này của Chương Tự Chi có lẽ là có một chút thu hoạch.
Rõ ràng lúc anh ta đi còn lo lắng không yên, bây giờ trở về, mặc dù không cố ý để lộ ra biểu cảm gì, nhưng có thể lờ mờ nhìn ra được là anh ta có chút vui vẻ.
Khóe mắt Cố Tư liếc nhìn anh ta một chút, trong giọng nói mang sự trêu chọc: “Làm sao vậy? Cô Lương nể mặt anh rồi sao?”
Chương Tự Chi dừng lại: “Vẻ mặt tốt của cô ta, so với bình thường cũng không có gì khác biệt cả.”
Sau khi nói xong, anh ta dường như nhận ra câu trả lời của mình có gì đó không ổn, vẻ mặt có chút lúng túng, lập tức bắt đầu thêm vào: “Vừa nảy tôi không có đi tìm cô ta, tôi tìm cô ta làm cái gì chứ, phụ nữ như vậy, tôi liếc nhìn cũng cảm thấy dư thừa.”
Cố Tư và Phương Tố không hẹn mà cùng nhau chậm rãi lắc đầu, bật cười thành tiếng.
Sau đó Cố Tư tự mình “chậc” “chậc” “chậc” vài tiếng: “Cũng không biết cô Lương xảy ra chuyện gì, mà có thể khiến cho cậu chủ nhỏ Chương của chúng ta lo lắng không yên chạy ra ngoài, dây chuyền vàng lớn cũng quên mang theo.”
Vẻ mặt khó coi của Chương Tự Chi lại có thể có chút ửng hồng.
Anh ta ấp úng một hồi lâu, kết quả cũng không giải thích được một câu tử tế, ngược lại là nói với Cố Tư: “Cố Tiểu Tư, cô đừng có ép tôi như vậy chứ, lúc trước tôi đối xử với cô tốt như vậy, lúc này không phải cô nên bênh vực tôi sao?”
Cố Tư chớp chớp mắt, nói ngay lập tức: “Tôi không có ép buộc anh mà, nào, lão Chương, nói xem nào, ở chỗ cô Lương nếm được sự ngọt nào gì rồi?”
Chương Tự Chi xị mặt mo của mình “hí” một tiếng: “Cố Tiểu Tư. Thật uổng công lúc trước tôi đau lòng cho cô như vậy.”
Cố Tư cười haha: “Có chuyện vui vẻ thì nói ra đi, mọi người cùng nhau vui mà chứ, tôi khó mà nhìn thấy tâm trạng anh tốt.”