Hứa Thanh Du nằm trên giường thêm một lúc, sau đó thì cô nghe thấy ngoài phòng khách có âm thanh truyền vào, chắc là mẹ Ninh dậy rồi.
Cô nhanh chóng đứng đi đi rửa mặt, sau đó đi ra ngoài phòng khách đã thấy mẹ Ninh đang đứng ở trong phòng bếp, đang làm bữa sáng.
Hứa Thanh Du đi qua chào hỏi: “Bác dậy sớm vậy?”
Mẹ Ninh quay đầu nhìn cô: “Chào buổi sáng.”
Có thể thấy được, sau một đêm nghỉ ngơi thì trạng thái của mẹ Ninh đã khôi phục kha khá rồi, chí ít không còn bộ dạng sa sút giống hôm qua.
Mẹ Ninh đưa tay túm gọn tóc buộc lại, cả người tỏa ra trạng thái thoải mái.
Bà ấy tiếp tục rán bánh: “Trưa nay chắc bác sẽ không ở nhà đâu, con ở lại công ty ăn cơm đi.”
Thật đúng lúc, Hứa Thanh Du cũng định nói với bà ấy là trưa nay cô sẽ ở lại công ty, thấy bà ấy nói vậy cô lập tức nói: “Vâng, con biết rồi.”
Nhưng mà cô vẫn cảm thấy không quá yên tâm, vội vàng hỏi lại: “Có chuyện gì vậy? Hôm nay bác lại ra ngoài xã giao sao?”
“Không phải.” Mẹ Ninh nói xong, tự giễu cười: “Bác làm gì mà có nhiều chuyện để xã giao thế, vả lại với cái thân xác già này cứ xã giao lên xã giao xuống thì làm sao mà gánh nổi, trưa hôm nay sẽ đến công ty, đêm qua chị Thái có gọi điện tới, nói có chút việc nên bảo bác đến công ty bàn bạc.”
Hứa Thanh Du ừ một tiếng, cũng không hỏi cụ thể là chuyện gì, dù sao thì cũng chỉ là một số chuyện trong công việc.
Cô không có việc gì làm, khoanh tay tựa người ở cửa phòng bếp, nhìn mẹ Ninh làm bữa sáng.
Cô không biết rốt cuộc trước đây mẹ Ninh cùng với những người đàn ông khác sống như thế nào, nhưng mà đối với những gì mà Hứa Thanh Du hiểu về mẹ Ninh thì bà ấy cũng là một người phụ nữ gia đình giỏi, theo lý mà nói, người phụ nữ như này hẳn nên được đàn ông trân quý.
Sau khi mẹ Ninh làm xong, hai người cùng ngồi xuống bàn, mẹ Ninh ngước mắt nhìn Hứa Thanh Du: “Công ty của các con có cậu trai nào còn độc thân không?”
Hứa Thanh Du làm như nghe không hiểu ý của mẹ Ninh nói là gì: “Sao vậy, khẩu vị bây giờ của bác đã nặng vậy rồi ạ, tình chị em cũng được ạ?”
Mẹ Ninh sững sờ, sau đó phốc một tiếng bật cười: “Con cảm thấy bác sẽ như thế à, bác chỉ đột nhiên nhớ tới con ưu tú như vậy, công ty của con chẳng lẽ không có một người nào cho con một ánh mắt sao, không người nào có tâm tư khác với con sao?”
Hứa Thanh Du ra dáng thở dài một hơi: “Vậy thì đúng là không có rồi, là do danh tiếng của con bác lớn quá, cho nên tất cả mọi người trong công ty đều biết con là người có bạn trai rồi, con muốn vụng trộm giấu một chiếc bánh xe dự phòng cũng không được.”
Thấy Hứa Thanh Du nói vậy mẹ Ninh mới nhớ ra một chuyến quan trọng, đó là tình yêu của Ninh Tôn và Hứa Thanh Du chỉ cần người hơi quan tâm tin tức giải trí một chút là sẽ biết.
Nhưng mà như vậy cũng có cái tốt, mẹ Ninh gật đầu hài lòng: “Bác còn đang nghĩ không biết ở công ty con có người nào quấy rối con không, nếu đã như vậy thì bác yên tâm rồi.”
Hứa Thanh Du cười cười, trở về vấn đề chính: “Nhưng mà nói thật thì, trong công ty của bọn con có rất nhiều cô gái xinh đẹp, cho dù con có độc thân, chưa chắc ở đó đã có người để ý đến con.”
Mẹ Ninh chậc chậc hai tiếng: “Không thể nói như vậy được, con lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng phong đại rằng người khác ưu tú như thế nào nhưng mà thực chất con cũng có nhan sắc rất đẹp đó.”
Hứa Thanh Du ăn hai miếng bánh, ngẫm nghĩ rồi nói: “Thật không, con cũng cảm thấy con rất xinh đấy.”
Nói xong hai người đều bật cười.
Sau khi ăn sáng xong, Hứa Thanh Du thu dọn lại bàn ăn thay đồ rồi ra ngoài, cô mặc chiếc váy tối qua mà minhg mới làm xong, cảm giác đi đường cứ bay bay.
Cô xuống dưới đón xe đến công ty, đến nơi Hứa Thanh Du xuống xe chậm rãi đi lên lầu.
Bình thường để cho tiện, cô vẫn thường xuyên mặc quần đi làm, hôm nay cô lại mặc váy đi giày cao gót thật sự làm cho người khác kinh ngạc.
Hứa Thanh Du hơi ngượng ngùng, mặc dù biết chưa chắc những người kia kinh diễm vì cô tự thiết kế ra quần áo, nhưng mà cô vẫn có chút xấu hổ.
Lúc sau Quách Châu tới nhìn thấy Hứa Thanh Du mặc chiếc váy này liền gật đầu tán thưởng: “Vẫn nhìn thấy khí chất hơn hẳn, bộ đồ này ở trên người của người mẫu với ở trên người của cô đúng là không giống nhau.”
Hứa Thanh Du tự động lý giải rằng Quách Châu đang khích lệ cô, thế là tự động lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng: “Cảm ơn Cô Quách.”
Quách Châu không nói lại, ở trong phòng làm việc thêm một lúc, dạy cho những học viên này thêm một vài kỹ xảo nữa, sau đó mới rồi khỏi phòng.
Hứa Thanh Du cầm tờ bản thảo ra, do dự một lúc, cô cầm điện thoại ra gửi cho Ninh Tôn một tin nhắn, hỏi anh là hôm nay quay phim có bận bịu hay không.
Ninh Tôn không trả lời lại cô ngay, chắc là đang bận.
Nhưng thật ra Hứa Thanh Du vẫn có chút do dự, cô muốn bảo Ninh Tôn cùng mình đi ăn bữa cơm hôm nay Tống Kình Vũ nói.
Nhưng mà Ninh Tôn còn chưa có trả lời, cô tự nghĩ rồi tự hỏi một lúc thấy hay là thôi vậy.
Bữa cơm đó Viên Sơ cũng có mặt, nếu cô đưa cả Ninh Tôn đến thù khả năng tình cảnh sẽ càng lúng túng xấu hổ hơn.
Vốn là muốn để bọn họ biết khó mà tự lui, nhưng nếu mà Ninh Tôn vừa xuất hiện sẽ lập tức biến thành anh ấy cùng Tống Kình Vũ sẽ ở giữa đọ sức cho mà xem.
Hứa Thanh Du bỏ điện thoại xuống, thở một hơi thật dài, sau đó thu liễm cảm xúc lại, bắt đầu cúi xuống tập trung vẽ bản thảo thiết kế.
Bên kia đúng là Ninh Tôn đang bận, chủ yếu là đang cùng với đạo diễn thảo luận về cảnh hôn.
Kịch bản lần này anh và Tô Yên có một cảnh hôn, anh và Tô Yên đều không muốn hôn thật.
Thực chất thì không phải trước đây Tô Yên chưa từng quay qua cảnh hôn nào, nhưng mà hiện giờ đã có bạn trai rồi, bạn trai cô ấy lại hơi để ý chuyện này, vả lại cảnh hôn hít lần này không quá quan trọng, cho nên cô ấy muốn diễn thế.
Ninh Tôn nghe cô ta nói như vậy tự nhiên cũng phù hợp cô ta, anh cũng không muốn “thân thiết” với người con gái nào khác ngoài Hứa Thanh Du.
Mặc dù thế này sẽ dính dáng đến vấn đề không chuyên nghiệp, nhưng mà Ninh Tôn vẫn muốn dựa theo ý nghĩ trong lòng của mình, tiếp tục thân thể quá mức với người khác như thế trong lòng anh cảm thấy không thoải mái, không được tự nhiên.
Rất nhiều người nói phim thì chỉ là phim, thực tế là thực tế, nhưng mà anh không phải một diễn viên chuyên nghiệp nên anh không có cách nào phân chia rõ ràng rành mạch như vậy được.
Cho dù là vì quay phim mà phải thân mật với người khác, anh sẽ cảm thấy mình thật hổ thẹn với tình cảm của Hứa Thanh Du.
Tất nhiên là đạo diễn muốn bọn họ hôn thật, còn muốn phóng to cảnh này ra, làm thành cảnh quay đặc biệt.
Nhưng mà Tô Yên đứng ra cật lực biểu thị từ chối, đạo diễn cũng có chút do dự.
Ninh Tôn thấy Tô Yên kiên trì như vậy, bản thân cũng không ý kiến thêm nữa, địa vị của Tô Yên cao hơn anh, bình thường những lời của cô ấy nói, đạo diễn nhất định sẽ nghe theo.
Như vậy rồi thì cũng không cần anh phải nói thêm nhiều lời làm gì.
Đạo diễn nói muốn cùng với biên kịch thương lượng lại về việc này trên phương diện kịch bản một chút đã, sau đó nhìn xem nên thay đổi cụ thể như thế nào, để cho cốt truyện thêm ngọt ngào hơn một chút.
Tô Yên gật đầu, biểu cảm rất kiên định: “Nếu như mà ôm ấp một chút thì cũng không sao, nhưng mà nếu quá thân mật thì tôi không làm.”
Đạo diễn cũng không dám chọc vào cô ta, ừ hai tiếng: “Được rồi, vậy tôi đi hỏi chút.”
Đợi đạo diễn đi xa, Ninh Tôn mới quay đầu nhìn Tô Yên cười: “Quả nhiên vẫn là do cô nói chuyện thì hiệu quả hơn, từ đầu tôi đã có suy nghĩ này rồi, nhưng lại cảm thấy mình mới chỉ là người mới trên mảng diễn xuất mà thôi, tôi mà kiến nghị chắc chắn đạo diễn sẽ không chấp nhận.”
Rất nhiều chuyện chính là như vậy, nhiều khi cả hai người đều đưa ra một phương án giống nhau, nhưng lại bởi vì phân phận có cách biệt mà một cái thì được coi trọng còn một cái lại không được chấp nhận.
Tô Yên mím môi, xem ra cũng không buông lỏng:”Tôi như vậy có tính là không được chuyên nghiệp hay không?”
Ninh Tôn không biết tiêu chuẩn chuyên nghiệp trong lòng Tô Yên là gì, nhưng trong lòng anh nếu công việc mà không lấy bản thân mình làm trọng yếu thì anh sẽ lập tức thoát ra khỏi cái vòng này, nói anh không chuyên nghiệp anh cũng không thèm để ý.
Cái bộ phim này sau khi được chiếu, không phải là anh không quan tâm, chỉ là một khi nghĩ thoáng, một khi buông tay, thì cái gì cũng có thể thông suốt được.