Đã đến thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, cho dù Hứa Thanh Du rất muốn cùng Quách Châu trò chuyện chút nguồn gốc của những chuyện này, nhưng cũng vẫn nói, “Buổi chiều vẫn đi làm bình thường sao? Bằng không buổi trưa cô trước tiên đi ăn miếng cơm nghỉ ngơi một chút, chúng ta buổi chiều trò chuyện tiếp.”
Chân mày Quách Châu cau lại, khoát khoát tay, “Buổi chiều không tới nữa, tôi vừa gọi điện thoại cho Giang tổng rồi, nói là không dễ chịu, buổi chiều liền không tới nữa, chẳng qua tôi ngày mai cũng không muốn tới, nhưng mà lại cảm thấy tôi không đến, sẽ không tạo được áp lực cho cấp lãnh đạo, cho nên để tôi xem đã.”
Hứa Thanh Du nghĩ nghĩ, “Vậy nếu không buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm đi?”
Quách Châu đưa mắt nhìn cô, sau đó gật đầu, “Cũng được, đi thôi.”
Cầm túi đứng lên xong cô còn nói, “May mắn là cô nói cho tôi biết chuyện này, bằng không không chừng bọn họ ở sau lưng còn muốn tính kế gì đó với tôi, tôi hôm qua nói chuyện nhà thiết kế Mã một chút, cô ấy nói Tôn Ngọc tìm đến cô ấy mấy lần, trước đó chúng tôi ra ngoài tham gia cuộc thi, chính là lần mà Viên sơ cũng tham gia kia, tôi cùng Viên đấu đá nhau không mấy vui vẻ, Tôn Ngọc liền ở sau lưng động tay chân, quan hệ của cô ta cùng Viên Sơ hẳn là tốt lên kể từ lúc đó.”
Hứa Thanh Du chẹp chẹp miệng, “Tôi còn tưởng rằng công ty chúng ta quản lý rất nghiêm ngặt, sẽ không xuất hiện loại chuyện này, không nghĩ tới phía sau mờ ám cũng không ít.”
Quách Châu thở dài một hơi, sau đó nói, “Loại chuyện này là ngăn chặn không nổi, công ty càng lớn mờ ám càng nhiều, lục đục đấu đá với nhau cũng càng nhiều.”
Hai người từ dưới thang máy đi xuóng, Ninh Tôn cùng Hoắc Minh đã ở cổng công ty chờ sẵn.
Hoắc Minh nhìn thấy Quách Châu liền vội vã bước lên đón, cả mặt đầy lo lắng, “Anh gọi cho em mấy cuộc em đều không có nhận, có phải là có chuyện gì không a?”
Quách Châu lắc lắc đầu, nhìn sang Ninh Tôn, “Buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi, tôi có chuyện này giữ trong lòng phát mệt, muốn tâm sự với mọi người.”
Ninh Tôn thì sao cũng được, anh cũng liền khẽ gật đầu, “Tùy mọi người, chúng tôi sao cũng được.”
Đã nói như vậy rồi, vậy bọn họ cũng liền tìm đến một quán ăn ở gần công ty.
Đi vào trong phòng xong, ngồi xuống, Quách Châu trước tiên duỗi lưng một cái, sau đó thở ra một hơi cảm giác rất dài, “Cả một buổi sáng, chẳng làm được gì cả.”
Không cần Hứa Thanh Du hỏi, Hoắc Minh ở bên cạnh liền mở miệng, “Công ty bên kia nói sao, em tìm nhà thiết kế kia đối chất chưa?”
Quách Châu gật đầu, “Tìm rồi, khá lắm, còn ở đó giả bộ với em, nói là cô ta cái gì cũng không biết, còn nói em hiểu lầm cô ta.”
Lúc đầu Quách Châu cũng không muốn kéo nhà thiết kế Mã vào, nhà thiết kế Mã lại nhát gan, hôm qua lúc gọi điện thoại liền nói mình không muốn bị liên lụy đến những chuyện này, có chuyện gì thì để Quách Châu cùng Tôn Ngọc tự mình giải quyết.
Nhưng mà hôm nay Tôn Ngọc cắn riết mình cái gì cũng không nói, tất cả đều là Quách Châu hiểu sai, Quách Châu cũng không có cách nào, chỉ có thể kéo nhà thiết kế Mã vào.
Lúc Tôn Ngọc nhìn thấy nhà thiết kế Mã còn nói Quách Châu khẳng định là bị tiểu nhân ở phía sau xúi giục.
Cô ta thậm chí còn nói, “Tiểu Quách, hai chúng ta quen biết nhiều năm như vậy rồi, tôi là người thế nào cô còn không rõ sao, cô chỉ dựa vào dăm ba câu nói của người khác liền nghi ngờ tôi đâm sau lưng cô, cô thật là làm tôi quá là thất vọng rồi.”
Sau đó cô ta còn nói, “Chế độ quy định của công ty tôi cũng không phải không hiểu, cấu kết với nhà thiết kế khác, âm thầm thao túng số phiếu, đây là đại kỵ của công ty, tôi làm sao có thể sẽ không biết, lại làm sao có thể biết rõ rồi mà còn cố phạm phải?”
Cô ta thật sự nói đến chân thành vô cùng, nếu không phải Quách Châu đặc biệt tin tưởng Hứa Thanh Du, còn có từ chỗ nhà thiết kế Mã bên kia biết được một chút nội tình, cô có thể cũng sẽ bị dăm ba câu kia của Tôn Ngọc chặn họng.
Chỉ có thể nói diễn xuất lúc trước của cô ta quá giỏi rồi, Quách Châu thật sự là trước khi chuyện này xảy ra, chưa từng nghi ngờ qua Tôn Ngọc điều gì.
Cô biết trong công ty lục đục đấu đá với nhau rất nhiều, nhưng cho tới bây giờ cũng không có đem những chuyện này liên tưởng đến Tôn Ngọc.
Trong ấn tượng của cô, Tôn Ngọc là một nhà thiết kế thật thà chịu khó, mà lại cũng đặc biệt hiền lành.
Trước đó trong công ty có một vài cơ hội tham gia cuộc thì bên ngoài, có lúc sẽ không rơi xuống đầu Tôn Ngọc, nhưng Tôn Ngọc đều là cười một cái nói không để tâm.
Quách Châu liền tưởng rằng cô ta thật sự không thèm để ý.
Làm sao có thể nghĩ đến, cô ta đem những thù hận này từng chuyện từng chuyện một ghi ở trong lòng, đều chờ để đâm sau lưng người ta.
Quách Châu đợi một hồi, sau đó mới đem toàn bộ quá trình chuyện cô hôm nay phản ảnh lên cấp lãnh đạo bên kia kể lại một lần.
Lãnh đạo ban đầu cũng không tin cô, Tôn Ngọc không chỉ là ở trước mặt cô diễn tốt, ở chỗ cấp lãnh đạo bên kia diễn xuất cũng rất vượt bậc.
Lúc ấy Quách Châu đi tìm chính là phó giám đốc của công ty, phản ảnh chuyện này xong, phó tổng ngay lập tức liền cười, “Cô Quách, không phải tôi không tin cô, nhưng mà cô nói những người khác tôi còn có thể tin, cô nói nhà thiết kế Tôn, không thể nào, cô có phải là hiểu lầm hay không?”
Xem đi, Quách Châu hiện tại mới phát hiện Tôn Ngọc chính là một kẻ đặc biệt chu đáo, làm việc cùng diễn kịch đều đặc biệt chu toàn người.
Ngay cả người của cấp lãnh đạo bên kia đều nhất trí cảm thấy cô ta là một người đặc biệt hiền lành đặc biệt không tranh không đoạt..
Thậm chí phó giám đốc khi nhắc đến Tôn Ngọc còn cảm thấy có lỗi với cô ta, cô ta vào công ty nhiều năm như vậy, công ty có một vài tài nguyên không phân phối đến chỗ cô ta, cô ta cho tới bây giờ cũng không có phàn nàn qua.
Phó giám đóc nói cô là người cẩn trọng, cho dù năng lực hơi kém một chút, nhưng mà vì công ty nỗ lực cũng rất nhiều, đáng để công ty ra sức bồi dưỡng.
Lúc trước Quách Châu nghe những lời cấp lãnh đạo khen Tôn Ngọc, cô trước đó còn rất tán thành, nhưng mà hôm nay cô tức đến mắc cười.
Sau đó cô gọi điện thoại cho Tôn Ngọc, bảo cô ta đến, cô cũng không phải là người thích đi méc, hôm nay tới tìm cấp lãnh đạo cũng là muốn cùng Tôn Ngọc ba mặt một lời.
Tôn Ngọc đi lên lại diễn thêm một màn kịch hay, chọc Quách Châu tức đến trực tiếp kêu nhà thiết kế Mã tới.
Để phòng ngừa nhà thiết kế Mã đột ngột phản bội, hôm qua cả một quá trình Quách Châu cùng nhà thiết kế Mã nói điện thoại cô đều dùng điện thoại ghi âm lại.
Có thể là quá muốn lôi kéo nhà thiết kế Mã, Tôn Ngọc trước đó nhiều lần lôi kéo qua nhà thiết kế Mã, cũng đem những chuyện cô ta động tay động chân kể cho nhà thiết kế Mã nghe một chủ, phân tích một chút lợi và hại.
Nhưng mà nhà thiết kế Mã thật sự quá nhát gan, cô ta không dám, cô ta sợ.
Chế độ quy định của công ty quá nghiêm khắc, cô ta sợ để lộ xong mình lại vị công ty trừng phạt.
Mặc dù không nhận lợi, nhưng mà cô ta cũng vẫn luôn kín miệng như bưng, chẳng qua là lần này bị Quách Châu trực tiếp tìm tới cửa.
Quách Châu hôm qua ngay từ đầu lúc gọi điện thoại cho nhà thiết kế Mã, thái độ không phải rất tốt, giọng điệu rất nghiêm túc, nói chuyện động tĩnh cũng lớn, đoán chừng là doạ nhà thiết kế Mã sợ rồi
Thế là cô ta vì tự vệ, đem toàn bộ chuyện Tôn Ngọc đều bán đi.
Tôn Ngọc nói với nhà thiết kế Mã, mấy người bọn họ tụ lại với nhau, phàm là có cuộc thi gì đó các kiểu, thống nhất chỉ ra khuyết điểm của Quách Châu, cố gắng hết sức chèn ép tác phẩm của cô xuống thứ hạn dưới trung bình.
Cô ta còn nói Quách Châu trong công ty vẫn luôn xuất chúng, cấp lãnh đạo liền không nhìn thấy năng lực của bọn họ.
Chỉ có đem Quách Châu đè xuống, cấp lãnh đạo mới có thể nhìn bọn họ mấy cái.
Tôn Ngọc còn nói năng lực của mấy người bọn họ tương đương nhau, không thể lại để xuất hiện cảnh hai đó tự mình độc chiếm được, sau này mấy người họ có thể phát triển hoà bình.
Dù sao cũng nói rất nhiều, về tình về lý đều phù hợp, nhà thiết kế Mã đem toàn bộ chuyện này kể cho Quách Châu nghe.
Quách Châu đưa cô đến trước mặt lãnh đạo, nhà thiết kế Mã ban đầu không nói lời nào, cô ta cũng không dám thừa nhận, cũng không dám phủ nhận.
Nhưng mà đến cuối cùng thấy Quách Châu có ghi âm, cô ta mới cắn răng, thừa nhận tất cả những lời mình nói hôm qua.
Cô nói Tôn Ngọc đúng là tìm đến cô, còn hứa với cô rất nhiều chỗ tốt, chỉ cần đem Quách Châu gạt ra khỏi công ty, sau này mọi người giúp đỡ lẫn nhau, tất cả cố gắng chen chân vào cấp lãnh đạo.
Thậm chí hôm qua cô ta còn nhắc với nhà thiết kế Mã, có thể tìm người đi kiện cáo các tác phẩm đoạt giải trước đây của Quách Châu, nói cô đạo nhái.
Hiện tại rất nhiều người hóng chuyện không quan tâm chân tướng của sự việc là gì, cho dù kết quả cuối cùng có được là Quách Châu không hề đạo nhái, nhưng mà dư luận cũng có thể đè bẹp cô.
Danh tiếng của cô kém đi rồi, sau này sẽ rất khó đứng lên lại.