Chương 145
Đối với tạo hình của Cổ Tư, từ đầu đến cuối Trì Uyên đều không hề tỏ ra quá kinh ngạc hay bất ngờ.
Vì thế cho dù hai người bên cạnh có khen ngợi tán thưởng thế nào, Cổ Tư cũng chỉ cảm thấy tạo hình này của mình chỉ có thể nói là tạm được.
Trong một bữa tiệc tối tập trung toàn những người phụ nữ xinh đẹp thì chắc hẳn cô cũng không xuất chúng.
Cổ Tư nhìn kĩ một lượt từ đầu đến chân, cảm thấy không có vấn đề gì.
Sau đó cô cũng đi thay lại quần áo.
Còn lớp trang điểm này thì đợi đến tối về nhà giải quyết.
Không biết bộ lễ phục này có giá bao nhiêu tiền, dù sao cũng không cần Cổ Tư phải chi.
Giày cũng đã chuẩn bị xong, Trì Uyên xách nó lên xe.
Sau khi chào tạm biệt hai người kia, CổTư lên xe, “Đói quá.
Trì Uyên vừa cài dây an toàn vừa nói, “Buổi tối chúng ta ra ngoài ăn đi.”
Đã muộn như vậy rồi, nếu bây giờ về nhà nấu ăn thì không biết sẽ phải đợi bao lâu.
Thực ra Cổ Tư cũng không muốn động tay động chân nữa, vì thế cô gật đầu, “Được.”
Chiếc xe chạy về phía trung tâm thành phố.
Lúc này cuộc sống về đêm chỉ mới bắt đầu, đúng vào thời điểm sôi động, náo nhiệt.
Trì Uyên lái xe khá chậm, “Cô muốn ăn gì?”
Cổ Tư dựa vào cửa sổ xe, nhìn ra bên ngoài, “Tôi không kén ăn đâu, anh muốn ăn gì thì đi ăn cái đó.”
Trì Uyên lại là người rất kén chọn.Nghe cô nói vậy, anh cũng tăng gan, lái xe đến một nhà hàng ở phía trước.
Lúc này vẫn còn khá nhiều xe đậu trước cửa nhà hàng.
Nhưng vì Trì Uyên là khách quen ở đây, cho nên người trông xe ở bãi đậu vừa thấy xe của anh đã lập tức bước tới nghênh đón.
Trì Uyên và Cổ Tư cùng xuống xe.
Anh chàng trông xe cười hì hì, “Anh Trì, vị này chính là cô Trì hả, chào buổi tối.”
Trì Uyên đưa chìa khóa xe cho anh ta, “Chào buổi tối.”
Anh chàng đó lái xe đi, Trì Uyên dẫn Cổ Tư vào trong nhà hàng.
Anh có một phòng riêng thường dùng, nhân viên phục vụ đưa anh và Cổ Tư đến thẳng đó.
Một hành lang rất dài, hai bên đều là cửa phòng riêng.Bọn họ mới đi vào bên trong được mấy bước thì cánh cửa của một phòng riêng bên cạnh đã mở ra.
Là nhân viên phục vụ bưng nước trà ra.
Cửa phòng riêng được mở rộng.
Cổ Tư vô tình liếc mắt một cái thì trông thấy người ở bên trong.
Đương nhiên người ở bên trong cũng nhìn thấy cô và Trì Uyên.
Cổ Tư chẹp miệng một cái, đời người đúng là chỗ nào cũng có thể đụng mặt người quen.
Người ngồi trong phòng bao kia là Tùy Mị, bên cạnh cô ta là ông cụ Tùy.
Cổ Tư đã từng gặp cả hai người này.
Có lẽ hôm nay người nhà họ Tùy đang ở trong đây.
Trì Uyên vừa dịch chuyển tầm mắt thì cũng nhìn thấy người ngồi trong phòng riêng.Anh hơi do dự, Cổ Tư cảm thấy hình như anh cũng không muốn dừng lại lắm.
Nhân viên phục vụ bước ra, đang tiến tay đóng cửa lại thì Tùy Mị ở bên trong đã lên tiếng, “Đợi một chút.”
Cũng không biết câu này của cô ta là nói với nhân viên phục vụ hay là nói với Trì Uyên ở bên ngoài.
Nhân viên phục vụ dừng lại trước, mở to cửa ra, “Chào cô, còn chuyện gì không a?”
Tùy Mị đứng dậy, sải bước đi tới.
Nhân lúc nhân viên phục vụ sắp đóng cửa, Trì Uyên đã đi về phía trước mấy bước.
Tùy Mị đi tới, đứng ở cửa gọi, “Anh Trì.
Cổ Tư đứng ở bên cạnh Trì Uyên, cô bình tĩnh đưa tay ra khoác cánh tay anh.
Trì Uyên đứng lại, anh quay đầu nhìn Tùy Mị, “Cô Tùy, trùng hợp quá.”
Nhân viên phục vụ thấy vậy bèn rời đi.
Bên Trì Uyên còn có nhân viên phục vụ dân đường, người đó cũng đứng bên cạnh Cố Tư.
Cố Tư nhíu mày nói, “Có chuyện gì sao?”
Tùy Mị đứng hình, sau đó cô ta mỉm cười, “Không có gì, chỉ là tôi thấy rất trùng hợp thôi.”
Mặt Cố Tư không có biểu cảm gì, cô quay đầu nói với nhân viên phục vụ bên cạnh mình, “Đi thôi”
Anh lấy một điếu thuốc ra châm lửa, hít một hơi.
Gố Tư mím môi nghĩ ngợi: Lúc hai người họ ly hôn, anh còn rất ra dáng mà hỏi ý kiến của cô.
Thậm chí bây giờ anh còn chẳng thèm hỏi nữa.
Người đàn ông khốn nạn này, thay đổi cũng lớn thật đấy.