Ninh Tôn cũng không có chỗ nào rất muốn đến chơi, chẳng qua thời gian hai ngày, anh cùng Hứa Thanh Du đúng là có thể lên kế hoạch đàng hoàng.
Thế là Ninh Tôn nói, “Đợi tối này hai chúng ta thương lượng một chút, thời gian hai ngày có thể chơi rất nhiều trò.”
“Đúng vậy.”
Hứa Thanh Du cười nói, “Nghĩ tới liền vui vẻ.”
Kỳ thật vào lúc này, cô ngược lại là có chút thở phào một hơi, cô cùng Ninh Tôn bây giờ còn chưa có con, thật là tay chân linh hoạt, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó.
Đợi sau này nếu hai người có con rồi, có thể đi ra ngoài sẽ không thuận tiện như vậy nữa, muốn đi ra ngoài chơi đoán chừng cũng không có khả năng.
Cho nên mọi chuyện đều là có tính hai mặt, lúc này chỉ nhìn vào mặt tốt.
Bữa sáng ăn xong rất nhanh, sau đó Ninh Tôn lái xe đưa Hứa Thanh Du đi làm.
Xe dừng ở cổng công ty, đúng lúc xe của Viên Sơ bên kia cũng lái tới.
Hứa Thanh Du vừa khoát tay Ninh Tôn, Viên Sơ liền từ trong xe xuống tới, hai người cách cũng không xa, Hứa Thanh Du nháy mắt ra dấu với Ninh Tôn, Ninh Tôn liền trực tiếp lái xe đi.
Viên Sơ vừa vặn đi đến bên cạnh, còn ê ê hai tiếng.
Chờ xe của Ninh Tôn lái đi xa rồi, Viên Sơ mới thở dài một hơi, “Ai da, Ninh Tôn nhà cô đi cũng nhanh quá đi, còn đang nghĩ hỏi thử hai người buổi trưa có thời gian hay không cùng nhau đi ăn cơm.”
Hứa Thanh Du ồ một tiếng, chỉ làm như mới thấy cô ta, “Buổi trưa có lẽ không được, công ty của anh ấy bên kia hình như có chuyện gì đó,”
Viên Sơ cũng chỉ có thể lắc đầu, “Quá bận rộn, bạn trai cô thật quá bận rộn.”
Hứa Thanh Du không nói gì, quay người đi về phía công ty bên kia, Viên Sơ vội vã từ phía sau đuổi theo.
Đúng như Hứa Thanh Du đoán, cô ta vẫn là quên không được chuyện mời ăn cơm, cô ta đuổi kịp bước chân của Hứa Thanh Du, sau đó nói, “Đúng lúc gần đây anh Tống cũng không có thời gian, vậy cứ dời về sau một chút, đợi tôi hỏi trước anh Tống bên đó khi nào có thời gian, sau đó gọi điện thoại cho cô, chúng ta sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm được không?”
Hứa Thanh Du cũng không nhìn cô ta, nhanh chân đi về phía thang máy, sau đó âm thanh mơ mơ hồ hồ, “Được, nói sau nhé.”
Viên Sơ chỉ xem như Hứa Thanh Du nhận lời cô, có chút vui mừng, đi theo cô cùng vào thang máy, chờ cửa thang máy đóng lại, cô ta lại nghĩ tới một chuyện khác, “Phải rồi, hai ngày nữa trong công ty tổ chức một cuộc thi nhỏ, cô Quách nói với cô chưa?”
Cô ta cũng không cần Hứa Thanh Du trả lời, hỏi xong câu này lập tức liền nói, “Tôi vừa chọn ra vài người đi thi đấu, nói thật ra, tôi nhìn thấy bộ quần áo trước kia cô làm, cảm thấy cô rất có năng lực, nếu cô ở trong tay tôi, lúc này tôi khẳng định lại phái cô tham gia thi đấu.”
Hứa Thanh Du nhếch khóe miệng lên một chút, chỉ cười một cái, không nói gì khác.
Sau đó Viên Sơ thở dài một hơi, “Chẳng qua hình như người có năng lực trong tay cô Quách rất nhiều, cô đi theo cô ấy cũng đúng là có thể học được rất nhiều thứ.”
Cửa thang máy vừa mở ra, Hứa Thanh gật gật đầu với Du Viên Sơ, “Đi trước nhé cô Viên, bye bye.”
Viên Sơ ừa một tiếng, không đợi nói ra câu tiếp theo, Hứa Thanh Du đã nhấc chân đi.
Cô trực tiếp về văn phòng của mình, người trong văn phòng đã tới gần hết, tất cả mọi người đều đang bận.
Hứa Thanh Du trở lại chỗ ngồi trước tiên đem túi buông xuống, sau đó dọn dẹp bàn làm việc.
Ánh mắt cô lướt qua hướng của văn phòng, một lát sau Viên Sơ đi ngang qua cửa, Hứa Thanh Du liền liếc thấy bóng dáng cô ta.
Viên Sơ hẳn là hơi dừng lại một chút ở cửa ra vào bên kia, Hứa Thanh Du không trực tiếp nhìn sang, chỉ là chú ý tới bóng người trong tầm mắt kia ngừng lại.
Qua ba bốn giây sau Viên Sơ mới quay người rời đi.
Hứa Thanh Du thở ra một hơi, động tác dọn dẹp bàn ngừng lại.
Kỳ thật cô trước đó cũng có suy nghĩ qua, bằng không hôm nay lúc hẹn Tống Kình Vũ đến nhà ăn cơm, cũng rủ thêm Viên Sơ
Để Viên Sơ nhìn thấy cô cùng Ninh Tôn hai người sống tốt bao nhiêu, cũng làm cho cô ta từ bỏ ý định sau này sẽ đeo bám mình
Nhưng mà sau đó lại cảm thấy làm như vậy giống như bán đứng Tống Kình Vũ, Tống Kình Vũ khẳng định là sẽ không vui.
Thế là đến cuối cùng cô cũng chỉ có thể đem cái ý nghĩ này dẹp đi, cô mặc dù ghét Viên Sơ quấn lấy cô, xem cô như một kẻ thù giả tưởng, nhưng mà cô bây giờ cũng không có cách nào, vì dẹp bớt phiền phức cho mình, đem tất cả mọi chuyện đều đổ lên người Tống Kình Vũ.
Lần trước cùng nhau ăn cơm, Tống Kình Vũ đối xử với cô ở trên bàn cơm đặc biệt tốt, hẳn là có một chút cũng là muốn cho Viên Sơ thấy.
Cô thật sự là không thể đâm sau lưng Tống Kình Vũ.
Viên Sơ bên kia về tới văn phòng của mình, lông mày hơi cau lại, cô lấy điện thoại ra, đêm qua nhắn cho Tống Kình Vũ rất nhiều tin nhắn, nhưng mà sau đó Tống Kình Vũ một cái cũng không trả lời cô.
Cô vốn là muốn hẹn Tống Kình Vũ cùng nhau ăn cơm, Tống Kình Vũ rõ ràng một mực từ chối cô, cuối cùng không trả lời gì nữa.
Anh ta thật là đến một câu khách sáo, cũng không thèm nói với mình.
Viên Sơ nhìn một lượt từ đầu tới cuối những tin nhắn cô gửi đi, cô thật sự luôn cảm giác mình hèn mọn, cuộc đời cô từ trước tới giờ đều chưa từng như vậy.
Từ trước đến nay đều là người bên cạnh bợ đỡ dỗ dành cô, từ nhỏ cô muốn cái gì thì có cái đó, còn không có chuyện gì để cô muốn mà không được, một mực quấn lấy cô thời gian dài như thế.
Viên Sơ một lát sau để điện thoại xuống, chỉ chẳng qua cô cũng không có tâm tư xử lý những bản thảo bày trên bàn này nữa.
Đều là do học trò trong tay cô đưa tới, Viên Sơ thật sự xem đến có chút phiền.
Những học trò này thật sự có nhiều khuyết điểm, học trò do công ty bên này phân cho cô đều là vơ vét từ chỗ các giáo viên khác tới.
Tất nhiên cũng đều là tư chất không tốt lắm.
Nhưng phàm là có chút năng lực, chắc hẳn những giáo viên kia cũng không thể buông tay.
Viên Sơ nghĩ đến điều này liền rất bực bội, thời gian cô vào công ty hơi trễ, mới nhận một nhóm học trò, trước đó đều đã phân xong rồi, đợi lúc cô tới cũng chỉ có thể nhặt một chút đồ thừa của người khác.
Cô nghĩ tới đây liền càng không vui, loại hơi nóng bốc từ trong lòng ra ngoài này khiến cô không còn tâm trạng để làm chuyện gì khác nữa.
Cuối cùng cô dứt khoát liền dựa vào trên ghế dựa, cả người có chút ngây ra.
Viên Sơ tự cho rằng bản thân mình thông minh, cũng là ưu tú, muốn cái gì, muốn làm cái gì đều là thuận buồm xuôi gió.
Cộng thêm bác của cô vẫn luôn chống lưng cho cô, Viên Sơ luôn cảm thấy không có chuyện gì mình làm không được, nhưng đến bây giờ cô cảm thấy mình gần như trong công việc chỗ nào cũng vấp phải trắc trở, chỗ nào cũng không như ý.
Đợi như thế một hồi, cô tựa như nghĩ ra cái gì đó, sau đó bước qua vội vã lấy điện thoại ra gọi một cuộc đi.
Điện thoại rất nhanh liền được bắt máy, giọng nói bên kia có vẻ hơi già, “Tiểu Sơ hả, sao thế, sao lại gọi đến giờ này bộ không bận sao?”
Giọng nói của Viên Sơ mang theo một chút nhũng nhẽo, “Bác hai, bác đang làm gì thế?”
Bên kia cười ha hả, “Lát nữa phải đi họp, con không bận, lão già ta đây bận thì chết đi được.”
Viên Sơ ừ hử một tiếng, “Con cũng bận mà, nhưng mà nhớ bác quá, gọi điện thoại hỏi thăm một chút bác đang làm gì?”
Bên kia ý cười trong giọng điệu càng nhiều, “Nhớ bác à, nếu như nhớ bác buổi tối tới nhà ăn cơm đi, anh của cháu hôm nay hẳn là sẽ trở về, bác hai gái của con đoán chừng sẽ làm thật nhiều món ăn ngon, muốn ăn cái gì bác kêu bác hai gái làm cho con.”
Viên Sơ cười hì hì, “Được ạ, vậy buổi tối con tan sở xong đến chỗ mấy bác ăn chực nhé,”
Bên kia nói được, sau đó hình như là thật sự bận bịu, sau đó liền nói cuộc họp của mình lập tức sẽ bắt đầu, không nói nữa.
Viên Sơ dạ dạ mấy cái, giọng điệu đặc biệt ngoan ngoãn, “Vậy được, bác đi làm việc đi, con bên này cũng phải làm việc, tạm biệt bác hai.”
Sau đó Viên Sơ cúp điện thoại, nụ cười trên mặt cũng chầm chậm thu lại, lông mày lần nữa khẽ nhăn lại.