Trì Uyên lập tức dừng và quay lại nhìn Trì Chúc.
Trên mặt Trì Chúc ít nhiều có chút không được tự tại.
Ông ta còn khẽ ho hai lần, “Chỉ là ba nghe bà nội con nói mẹ con không ở đây.”
Cố Tư cũng nhìn Trì Chúc. Trì Chúc đã là một người lớn đến thế rồi, vậy mà trên mặt ông ta còn lộ ra vẻ có chút ngượng ngùng này được.
Cố Tư thật sự được mở mang tầm mắt.
Trì Uyên còn chưa kịp nói thì Cố Tư đã lên tiếng, “Đúng ạ, bác ấy không ở chỗ này. Nhà họ Phương bên kia không muốn lắm, họ nói bà ở đây thì thân phận rất xấu hổ, họ cũng sợ sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của bác cho nên gọi bà ấy về rồi.”
Trì Chúc có chút bất ngờ, một lát sau mới chậm rãi gật đầu, “Là như vậy à? Thì ra là vậy.”
Cố Tư hơi mệt, cô nhìn Trì Uyên một chút, “Anh ở đây nói chuyện với bác cả một lúc đi, em đi lên nghỉ ngơi đã.”
Trì Uyên vẫn không yên tâm Cố Tư lắm, nói là anh đưa cô lên lầu đã rồi quay lại sau.
Lúc Cố Tư sắp vào phòng, cô nhìn thoáng qua Trì Chúc. Trì Chúc nhìn qua dường như có chút nôn nóng.
Mặc dù tâm trạng không tốt lắm nhưng Cố Tư vẫn muốn cười một chút.
Trì Uyên đưa Cố Tư trở lại phòng, thu xếp ổn thỏa cho cô rồi mới đi ra ngoài.
Cố Tư suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn quyết định cầm điện thoại lên rồi gửi cho Phương Tố một tin nhắn.
Một lúc lâu sau Phương Tố mới trả lời, nói tình cảnh bây giờ của bà ta có chút khó khăn.
Cái này Cố Tư liền nghe không hiểu. Cô từ trước đến nay luôn là người dứt khoát thẳng thắn, cô trực tiếp gọi điện thoại luôn.
Đầu dây bên kia rất nhanh liền nghe máy, giọng Phương Tố nhỏ lại, “Tiểu Tư à, có chuyện gì vậy, muộn như vậy rồi còn gọi điện thoại nữa.”
Cố Tư có trực giác là bên cạnh Phương Tố đang có người khác. Cô bèn hỏi một câu, “Bác đang ở chỗ nào vậy? Làm gì có chuyện gì chứ, chỉ là tôi thấy chán nên gọi điện thoại hỏi han bác chút vậy thôi.”
Phương Tố a một tiếng, “Giờ tôi đang ở bên ngoài, đi gặp một người bạn.”
Cố Tư chưa từng nghe qua Phương Tố có bạn bè gì. Cô suy nghĩ chút rồi nói, “Gặp nhau khuya như vậy à? Khuya vậy rồi ở bên ngoài cũng không an toàn đâu.”
Phương Tố ừ một tiếng, “Cô nói cũng đúng, tôi về ngay đây.”
Bà ta nói một lát nữa sẽ gọi lại cho Cố Tư, nói bên kia có chút việc phải làm.
Cố Tư nói câu được, còn nói, “Vậy tôi chờ bác gọi lại.”
Phương Tố cúp điện thoại trước. Cố Tư ngồi dựa vào giường, nghĩ bên Phương Tố chắc là có chuyện gì.
Cô đặt điện thoại xuống, suy nghĩ có chút trống rỗng.
Bụng cô không còn khó chịu nữa, xem ra vừa rồi thật là do cô kích động quá.
Chẳng qua như vậy cũng tốt, chuyện giữa cô và Vương Liên cũng coi như đã được giải quyết xong, sau này sẽ không liên quan gì đến người đó nữa.
Nửa đời sau yên tĩnh rồi.
Cứ như thế qua không bao lâu, Phương Tố gọi điện tới.
Cố Tư nhanh chóng nghe máy, Phương Tố lên tiếng trước. Bà ta thở một hơi thật dài ra trước, sau đó than vãn, “Tôi mệt quá mà. May mà cô gọi điện tới, nếu không có lẽ đến giờ tôi vẫn chưa thể thoát ra được.”
Cố Tư cười, “Sao vậy? Chỗ bác lại có chuyện gì à?”
Phương Tố chép miệng một cái, “Thì tôi có về bên nhà mẹ đẻ, mẹ tôi nói tôi mất mặt xấu hổ, cứ như thế mà vội vội vàng vàng đi qua để cho người nhà họ Trì xem thường. Họ còn giới thiệu cho tôi một người bạn bảo tôi tìm hiểu làm quen thử.”
“Hả?” Cố Tư bị sửng sốt, “Cái này là sắp xếp bác đi xem mắt luôn rồi à? Hành động nhanh thật đấy.”
Thật ra thì bà cụ Phương cũng không nói là xem mắt, chỉ nói bên cạnh Phương Tố có ít bạn quá nên giới thiệu cho bà một người bạn để làm quen một chút.
Bởi vì những lời này không nói ra quá rõ ràng nên Phương Tố thật ra cũng không biết phải từ chối như thế nào.
Người đàn ông kia hôm nay gọi cho Phương Tố, nói ra gặp mặt đi dạo một chút.
Phương Tố thực sự không muốn đi lắm nhưng thái độ của người đàn ông kia rất thành khẩn, chỉ nói ăn cơm tối xong thấy không thú vị nên gọi bà ta ra ngoài đi dạo một chút.
Vốn dĩ Phương Tố nghĩ có thể gặp rồi nói cho rõ mọi chuyện nên cũng đi.
Cố Tư có chút tò mò, “ Người đàn ông đó trông như thế nào? So với ông cả Trì thì ai hơn một chút?”
Phương Tố bật cười, “Thứ này làm sao có thể so sánh được? Không thể so sánh.”
Người đàn ông đó mang lại cảm giác cũng rất dịu dàng nhẹ nhàng, nói năng từ tốn, không vội vã.
Nhìn qua có vẻ là một người tốt tính.
Cố Tư suy nghĩ chút rồi cười, “Chuyện này ấy à, tôi nghĩ có thể tìm dịp nào đó tiết lộ cho bác cả rồi xem thử phản ứng của ông ấy như thế nào. Tôi nói bác nghe, buổi tối hôm nay bác không ở đây, tôi cảm thấy rõ ràng trong lòng của ông ấy khó chịu. Thật, cái này không phải là vì an ủi bác mới nói, tôi thật sự thấy như vậy.”
Phương Tố cười, “Thật à? Nếu vậy thì còn làm tôi khá ngạc nhiên đấy.”
Cố Tư ừ một tiếng, “Bác ở bên kia trước tiên phải bình tĩnh, tôi ở bên này xem tình hình như thế nào đã. Tôi không tin có thể giống Trì Uyên đều có thể da mặt dày không biết xấu hổ là gì như vậy, ông ấy sao lại không thể. Bác cứ ngồi đó mà đợi ông ấy đến đón bác về đi.”
Mà ở bên kia, Trì Uyên và ông cả đứng ở chỗ đất trống trước tòa nhà chính.
Trước tiên anh kể chuyện anh và Cố Tư vừa rồi đi ra ngoài làm những gì.
Ông cả gật đầu, “Loại chuyện nhà như thế này thật ra chúng ta cũng không tiện khuyên nhủ lắm. Tiểu Tư tự cảm thấy giải quyết như vậy là tốt nhất thì cứ làm như vậy đi. Đứa nhỏ này cũng là số khổ, con bé cùng với ông nội sinh sống nhiều năm như vậy chắc là không có chút tình cảm nào với hai người đó, nếu không cũng sẽ không kiên quyết như thế.”
“Đúng vậy.” Trì Uyên đã từng đến quê nhà Cố Tư, anh biết điều kiện sinh hoạt ở chỗ đó là như thế nào.
Ở trong thôn nhỏ miền núi mà lao động chính và người phụ nữ trong nhà rời đi cả chỉ còn ông già và trẻ nhỏ ở lại, nhất định họ đã sống vô cùng khó khăn.
Trì Uyên nhớ tới lời Trụ Tử nói, Cố Tư từ lúc còn rất nhỏ đã có thể giặt quần áo nấu cơm, lúc đồng áng bạn bịu cô còn đi theo ông nội cô xuống ruộng làm việc.
Cuộc sống đã xóa sạch niềm khao khát tình cảm gia đình của cô gái.
Bây giờ cô quyết định như vậy, không ai đủ tư cách khuyên nhủ cô làm gì.
Nói xong chuyện của Cố Tư, Trì Chúc giống như kìm nén rất lâu mới có chút khó khăn mở miệng hỏi một chút chỗ Phương Tố có chuyện gì xảy ra.
Trì Uyên a một tiếng, “Thì bên bà ngoại con cảm thấy mẹ con cứ như thế ở đây thì không tốt cho lắm. Họ cũng sợ ba ngày nào đó thích ai khác rồi mang về đây thì mẹ con sẽ rất mất mặt xấu hổ. Để tránh đến lúc đó hai người đều khó xử thì tốt nhất bây giờ mẹ chủ động rời đi, làm như vậy cũng để tránh mọi rắc rối. “
Trì Chúc cười trầm thấp, “Bọn họ cũng suy nghĩ nhiều thật.”
Trì Uyên nhìn xem Trì Chúc, “Không nghĩ nhiều cũng không được. Nhất định cũng phải cân nhắc suy nghĩ những chuyện này, chứ chờ ngày đó đến thật mới nghĩ thì cảnh tượng lúc đó cũng khó xử lắm. Con lại cảm thấy họ nghĩ vậy cũng đúng.”
Trì Chúc đút hai tay vào túi, nhìn lên cách đó không xa, không nói gì.
Trì Uyên chần chờ một chút rồi nói, “Dì Cổ gần đây có liên lạc với ba không?”
Trì Chúc dừng một chút rồi mới ừ một tiếng, “Có gọi điện tới nhưng cũng không có chuyện gì, chỉ là hàn huyên tâm sự chút, bà ấy bảo một mình nên hơi chán.”
Thật ra lúc đầu Trì Chúc không nghe máy của bà ta, trong lòng ông ta cảm thấy hơi khó xử.
Cổ Nhan có tình cảm khác với ông ta, ông ta cảm thấy mình nên từ chối một cách trực tiếp và dứt khoát.
Nếu cứ liên tục tạo khe hở cho người kia, làm như vậy chẳng tốt cho ai cả.
Nhưng sau đó, Cổ Nhan gửi cho ông ta một tin nhắn, chỉ nói bà ta không có bạn bè gì ở đây, thậm chí không có lấy một người để nói chuyện tâm sự, bà ta rất chán. Bà ta tìm ông ta chỉ là muốn nói chuyện vậy thôi chứ không có ý gì khác.
Bà ta còn nói bà ta không phải là người quấn lấy quấy rầy người khác, Trì Chúc đã nói rõ ràng như thế, bà ta biết bản thân nên làm như thế nào.
Cổ Nhan từ trước đến nay là một người thẳng thắn dứt khoát, cái đó Trì Chúc cũng rõ ràng.
Nếu bây giờ bà ta đã nói như vậy, Trì Chúc cũng không ra vẻ xa cách tránh cho việc giống như ông ta đang tính toán so đo nhiều chuyện vậy.