Lần này Ninh Tôn cũng thông minh lên rồi, không đợi đến động tác tiếp theo, anh chống thân thể của mình lên trước, hỏi Hứa Thanh Du: “Anh đi khoá trái cửa ?”
Vấn đề được hỏi liên quan đến khoá cửa, nhưng bản chất của sự việc lại không phải là việc cánh cửa.
Hứa Thanh Du đưa tay che lấy cơ thể của mình, nhìn chằm chằm Ninh Tôn.
Cô không hề nói không được, âm thanh yếu ớt ừ một tiếng.
Sau đó cô đưa tay che lấy mặt mình.
Câu trả lời này mang ý vị như thế nào, cả Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đều hiểu cả.
Ninh Tôn nở nụ cười, nhanh chóng xoay người xuống giường đi đến cửa khóa trái lại sau đó cũng đi đến cửa sổ kéo rèm cửa lại.
Trong phòng không mở đèn, sau một khắc Ninh Tôn kéo rèm lại thì lập tức tối mờ, nhưng tay của Hứa Thanh Du vẫn che ở trên mặt.
Khi mắt không nhìn thấy thì các giác quan khác sẽ trở nên nhạy cảm hơn, cô nghe được tiếng bước chân của Ninh Tôn đang dần đến gần, sau đó là cảm giác được một bên giường bị trũng xuống, cuối cùng là có một thân thể che ở trên người cô.
Hứa Thanh Du chưa bao giờ trải qua việc này, cả người cứ run lên.
Thật ra thì Ninh Tôn cũng không khá hơn cô là bao nhiêu, mặc dù lúc trước anh có từng thích Cố Tư, nhưng hai người đến ôm còn không có, bây giờ đi đến bước này thì hoàn toàn là do anh tự mình tìm tòi.
Ninh Tôn đang không biết nên bắt đầu từ đâu, lúc mà đồ ăn đang ở trước mặt thì luôn nghĩ đến phải ăn nó, nhưng đột nhiên đến bên miệng rồi, anh lại không biết bước kế tiếp nên làm như thế nào.
Nhưng mà cả người lại cảm thấy rất hăng hái.
Ninh Tôn nhìn cô một lúc sau đó cúi người xuống hôn, không dám làm động tác gì quá nhanh.
Anh cũng rất khẩn trương, nhịp tim đập rất nhanh, trong thân thể như đang có một ngọn lửa nhỏ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bốc cháy lên.
Hứa Thanh Du chậm rãi buông tay xuống, khoác tay lên vai bờ vai của Ninh Tôn.
Ban đầu cô cảm thấy hơi ngại ngùng một chút nhưng khi có nụ hôn triền miên này thì giảm đi, hai người không có kinh nghiệm gì trong chuyện này cùng tìm hiểu cơ thể đối phương.
Mãi cho đến khi hai người hoà làm một, Hứa Thanh Du khóc nấc lên, cô đưa tay đập mạnh lên bả vai Ninh Tôn, nhưng mà làm gì có bao nhiêu sức lực.
Cô nó là: “Tên khốn này, về sau anh phải chịu trách nhiệm với em.”
Ninh Tôn ừ một tiếng, âm thanh cũng có chút run rẩy: “Tất nhiên sẽ như vậy.”
Bởi vì bây giờ vẫn còn là ban ngày, hai người ít nhiều gì thì vẫn sẽ có chút kiêng kỵ.
Mẹ Ninh còn đang nằm ở bên một phòng khác, vả lại cũng không biết là có cách âm hay không, nên Hứa Thanh Du vẫn luôn cắn môi, không để cho mình phát ra âm thanh kỳ quái gì.
Ninh Tôn nhìn thấy thì đau lòng, lấy tay tách môi của cô ra: “Đừng tự cắn mình, cắn anh đi.”
Hứa Thanh Du cũng không thèm khách khí làm gì, trực tiếp cắn lên bả vai của Ninh Tôn.
Nhưng mà sức lực của cô không lớn, nên cũng không khiến cho Ninh Tôn có bất kỳ cảm giác đau đớn gì, ngược lại còn kích thích anh thêm hưng phấn.
Vốn dĩ trưa nay Hứa Thanh Du còn muốn làm cho mẹ Ninh mấy món mà bà ấy thích ăn, xem như là trấn an tâm tình của bà ngày hôm nay.
Nhưng cuối cùng lại vì việc phát sinh với Ninh Tôn mà cô đã quên hết không còn một mảnh nào, cả trái tim và suy nghĩ của cô chỉ chăm chú ở trên người Ninh Tôn.
Lúc mà hai người giày vò nhau xong thì cũng nên không biết là đến giờ nào rồi, Hứa Thanh Du cực kỳ mệt mỏi, trở mình cái là ngủ thiếp ngay đi.
Ngược lại Ninh Tôn thì lại cực kỳ thỏa mãn.
Anh nằm ở bên cạnh Hứa Thanh Du thêm một lát sau đó mới đứng dậy thay đồ đi ra phòng ngoài.
Trong phòng của mẹ Ninh không thấy có động tĩnh gì, Ninh Tôn tựa vào cửa nhìn hướng đó một lúc sau đó quay về phòng lấy ga giường quấn Hứa Thanh Du lại ôm về phía phòng tắm.
Hứa Thanh Du đứng ở trong nhà tắm nhưng mà vẫn không thể nào mở nổi một con mắt hai chân còn run lên suýt không đứng thẳng được.
Ninh Tôn ép giọng thấp xuống: “Em tắm trước đi đã sau đó lại về ngủ, anh đi đổi ga giường đã.”
Hứa Thanh Du vịn người đứng ở vách tường ư hai tiếng, sau đó mở vài nước.
Ninh Tôn quay lại phòng thay ga giường sau đó lại cầm bộ đồ ngủ của Hứa Thanh Du quay lại phòng tắm.
Ở trong phòng tắm Hứa Thanh Du tắm cứ như là đánh trận mù vậy, mắt nhắm tịt lại, cô thật sự vừa mệt vừa buồn ngủ.
Nghe thấy tiếng Ninh Tôn quay lại cô mở mắt nhìn anh, trên tay anh cầm quần áo của cô, Hứa Thanh Du vội vàng lau cơ thể, mặc đồ vào đi ra ngoài.
Hứa Thanh Du nhìn về phía phòng ngủ của mẹ Ninh, sau đó quay sang nói với Ninh Tôn: “Bác còn chưa dậy sao, hay là anh qua đó hỏi một chút đi.”
Ninh Tôn lắc đầu: “Chờ lát nữa đi, anh đã đặt chút đồ ăn, đợi chút nữa người ta mang đồ ăn đến thì gọi bà ấy dậy.”
Hứa Thanh Du gật đầu, tìm máy sấy, sấy qua loa vài cái sau đó nhanh nhảu về phòng ngã ngay trên giường.
Cái thân này muốn cũng sắp vỡ ra thành nhiều mảnh luôn rồi, hoá ra làm chuyện này dù không phải dùng nhiều sức thì cũng mệt như vậy.
Ninh Tôn không cảm thấy mệt, anh lấy điện thoại ra mở mạng lên tùy ý xem một chút.
Tin tức mình đưa mẹ Ninh và bạn gái đi gặp Ninh Bang và tin tức đen của Trang Lệ Nhã đều đang rất nổi.
Lúc trước đã có rất nhiều người bởi vì tin mà Ninh Tiêu đưa ra mà nói Ninh Tôn chỉ đang giả vờ là một phú nhị đại mà thôi, anh đã sớm bị Ninh Bang đã ra khỏi nhà họ Ninh rồi, thậm chí Ninh Bang còn nói sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với anh cả đời không qua lại.
Nhưng bây giờ cái tin mới ra này, đánh lộn lẫn nhau với tin trước.
Ảnh được đăng trên bản tin này ngoài ảnh Ninh Tôn và Ninh Bang nói chuyện với nhau ở trong phòng bệnh, còn có ảnh Ninh Tôn và Ninh Tú trò chuyện ở bên ngoài phòng bệnh nữa.
Từ những bức ảnh này có thể nhìn ra được là mấy người bọn họ ở chung rất hòa hợp.
Ninh Tú và Ninh Bang khi nói chuyện với Ninh Tôn đều mang nụ cười trên môi.
Trên tin còn nói một chút về việc gặp mặt của mẹ Ninh và Ninh Bang và kèm theo hai bức ảnh, là hình mẹ Ninh ngồi ở trong phòng bệnh của Ninh Bang, hai người không biết nói chuyện gì mà Ninh Bang cười rất vui vẻ.
Mẹ Ninh luôn bị gọi là tiểu tam của Ninh Bang, còn lộ ra tin là năm đó bị Ninh Bang một chân đá xa vạn dặm.
Nhưng bây giờ hai người này lại ở chung một chỗ, cũng có người bắt đầu suy đoán năm đó hai người họ chỉ như bao cặp đôi khác có ở bên nhau thì cũng có thể chia tay.
Hai người họ tách ra đã rất nhiều năm như vậy rồi, mẹ Ninh chưa một lần nào nhắm đến hai chữ “Ninh Bang”, chuyện liên quan đến khoảng thời gian mà bà bị ngàn người chỉ trò, không đề cập tới quá khứ, giống như là từ sau khi hai người không còn bên nhau nữa thì bà đã đem chút tình cảm đó nghiền nát ở trong lòng rồi.
Mà bên phía Ninh Bang cũng giống như vậy, xưa này không từng nhắc đến chuyện của mẹ Ninh, đối với bên ngoài chất vấn bình luận thì luôn im lặng, chưa từng đáp lại mất kỳ tin tức hay câu hỏi nào.
Hai người họ đều nói năng thận trọng, tất cả những tin tức truyền thông bất quá chỉ là do họ phỏng đoán mà thôi.
Hiện giờ xem ra, những tin tức truyền thông lúc trước của mẹ Ninh có hai khả năng một là thật hai có thể là do bịa đặt dẫn dắt dư luận, vả lại từ đầu tới cuối không hề có bất cứ bằng chứng nào thuyết phục cả.
Ninh Tôn chỉ nhìn lướt qua những tin tức này một chút, bởi vì bên phía công ty của Ninh Bang còn có thể điều khiển được dư luận, ông ta cũng đã đoán được phần nào những chuyện này, anh cũng đã phần nào đoán được chuyện của mình sẽ phát triển theo hướng nào.
Nên khi nhìn những tin này anh cũng không ngạc nhiên, cho nên sẽ không đặc biệt lưu tâm.
Anh ngồi như vậy một lúc sau đó đi vào phòng ngủ xem Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du nằm lì trên giường ngủ chổng vó, nhìn vậy Ninh Tôn lại nghĩ tới những việc vừa mới phát sinh kia.
Cho dù trong phòng vẫn tối nhưng anh anh vẫn còn thể nhìn rõ ràng Hứa Thanh Du từ đầu cho tới chân.
Cô gái này lại còn rất ngây ngô nữa, lúc đầu khi xấu hổ lấy đủ mọi thứ che mình lại, không để cho anh nhìn.
Nhưng mà đã đến mức này rồi dù cô có che như thế nào thì cũng không có chút ý nghĩa gì sao.
Ninh Tôn tựa người trên khung cửa, khoanh tay lại khoé miệng chậm chạm vểnh lên.
Có thể đây chính là cảm giác yêu đương, cho dù không làm gì cả, không nói gì cả, thậm chí đối phương căn bản cũng không biết anh đứng ở chỗ này, nhưng anh chỉ cần nhìn đối phương là trong lòng đã tràn đầy cảm giác hạnh phúc rồi.
Sau đó anh về phòng gọi Hứa Thanh Du dậy trước.
Ninh Tôn ngồi xuống cạnh Hứa Thanh Du, kéo người cô quay lại, đầu tiên cứ phải hung hăng hôn một cái trên mặt cô đã sau đó mới gọi: “Dậy ăn cơm nào, ăn xong lại ngủ tiếp.”
Hứa Thanh Du lẩm bẩm nghiêng người ôm eo Ninh Tôn: “Em thấy hơi khó chịu.”
Ninh Tôn giật mình, vội vàng nói: “Chỗ nào khó chịu?”
Hứa Thanh Du giọng nói yếu ớt: “Có hơi đau.”
Ninh Tôn chậm chạp mãi mới biết được là cô nói cái gì, anh thở dài, âm thanh trầm thấp ghé vào tai Hứa Thanh Du nói: “Vậy lần sau anh sẽ nhẹ nhàng một chút.”
Hứa Thanh Du nhắm mắt lại bấm một cái thật mạnh lên lưng Ninh Tôn: “Không biết xấu hổ.”
Ninh Tôn trầm giọng cười cười: “Nhưng mà anh sợ là nếu anh nhẹ một chút thì em lại không thoải mái.”
“Aiya, đi ra đi ra, anh đi ra ngoài mở cửa trước cho em.” Hứa Thanh Du không chịu được cách trêu ghẹo này của anh, vội vàng đuổi anh ra ngoài, còn mình thì xoay người ngồi dậy.
Ninh Tôn thuận thế nằm luôn lên giường: “Xấu hổ gì chứ, bây giờ em mới xấu hổ thì đã muộn rồi.”
Hứa Thanh Du không muốn ở đây nghe anh nói linh tinh, sau khi xuống giường thì đi vội ra phòng ngoài, nhưng mà lại vòng vào nhà vệ sinh xác định trên mặt mình không có gì khác lạ thì cô mới xoay người đến gõ cửa phòng mẹ Ninh: “Bác ơi, dậy ăn cơm thôi.”