Cố Tư nhíu mày, cô không thích câu nói đi trốn này của Trì Uyên.
Có gì phải trốn tránh chứ?
Cô khịt mũi: “Anh tìm tôi làm gì? Không phải anh chơi rất vui vẻ sao?”
Tùy Mị chậm rãi đi tới, chào hỏi bà cụ nhà họ Nguyễn và bà cụ nhà họ Trì.
Dường như cô ta không biết mọi người đang nói chuyện gì, nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi ở trên sàn nhảy, A Uyên rất tò mò, không biết giải thưởng này là gì, lúc nảy nhìn thấy, quả thực khiến người ta mở mang tầm mắt. Bà cụ Nguyễn thật là hào phóng!”
Bà cụ Trì nhìn Tùy Mị, không thể nói là không thích, nhưng bà cảm thấy trước đây mọi chuyện đã như vậy rồi. Về sau, nhà họ Tùy và nhà họ Trì sẽ không thể kết thông gia được nữa.
Trì Uyên và Tùy Mị có một số tin đồn không hay, bất kể thế nào, cả hai đều nên tránh để bị nghi ngờ.
Vì vậy, bây giờ, Trì Uyên và Tùy Mị hơi thân thiết một chút, bà cảm thấy rất không vui.
Bà cụ Nguyễn nhìn bộ trang sức, không hề tỏ ra không nở: “Thứ này à, ta đã cất giữ cả nửa đời người rồi. Ta cảm thấy, ở trong tay ta thật là bỏ phí nó. Nếu đem ra sớm một chút, người trẻ tuổi còn có thể mang. Dù gì cũng tốt hơn so với để ta cất nó ở đáy hộp.
Cố Tư không biết nên biểu hiện thế nào mới tốt. Món đồ trang sức này có lẽ thật sự rất đắt, nhưng cũng không dễ nhìn.
Cô chắc chắn sẽ không mang nó ra ngoài.
Nói xong, bà cụ Nguyễn đi tới, nắm lấy tay Cố Tư: “Mấy ngày trước, cao tăng có nói, hôm nay bốc quẻ, nếu trên quẻ có một ký tự, xem như ta gặp được quý nhân. Cố Tiểu Tư, con chắc chắn là quý nhân của ta”.
Cố Tư bị lời nói này làm giật mình: “Không, không, không! Con chỉ tiện tay rút đại một quẻ, quẻ tượng này tốt, có thể là do số mệnh nhà họ Nguyễn tốt, không liên quan gì đến con”.
Lời khiêm tốn này của Cố Tư rất dễ nghe.
Trì Uyên nhìn Cố Tư chằm chằm, sau khi ly hôn, cô gái này đột nhiên giống như rất hiểu biết, miệng mồm so với trước đây khéo léo hơn nhiều.
Bà cụ Nguyễn tỉ mỉ nhìn Cố Tư, thật sự càng nhìn càng thích.
Chỉ có Cố Tư bị nhìn đến toàn thân nổi hết da gà.
Từ trước đến nay, bà cụ Nguyễn không xem tin tức trên mạng, ở cái tuổi này, đối với những tin đồn nhảm cũng không còn hứng thú.
Hơn nữa, trong khoảng thoài gian này, sức khỏe của bà cụ cũng không tốt lắm, công ty cũng gặp một số rắc rối, bà cụ lại càng không quan tâm chuyện bên ngoài.
Vì vậy cũng không biết những chuyện kia của Trì Uyên.
Bà cụ Nguyễn nhìn Cố Tư mấy giây, rồi trực tiếp hỏi: “Cố Tư này con có bạn trai chưa?”
Cố Tư sửng sốt, không kịp nhận ra ý tứ của bà cụ Nguyễn.
Nên nói thế nào đây? Sao lại nhắc đến chủ đề này rồi!
Bà cụ Trì hơi khó xử. Lúc trước khi Trì Uyên kết hôn, thực sự bà cụ Nguyễn có tham dự.
Đoán chừng đã quên đi dấp dáng của Cố Tư
Không xem tin tức, không nghe ngóng chuyện trên mạng, đương nhiên bây giờ cũng không biết thân phận của Cố Tư.
Cố Tư há miệng, khóe mắt vừa vặn trông thấy Trì Uyên đang nhìn cô. Vì vậy liền bật ra lời nói: “Có rồi!”
Bà cụ Nguyễn sửng sốt, tràn đầy thất vọng: “Có rồi?”
Trì Uyên ở bên cạnh cũng sửng sốt, sắc mặt không được tốt lắm, không nghĩ ngợi gì hỏi tới: “Có rồi sao? Là ai?”
Cố Tư cười ha ha: “Là có người mình thích!”
Cô mới ly hôn không bao lâu, chắc chắn không thể có bạn trai, sẽ không thể giải thích rõ ràng về mặt thời gian.
Cơ bắp của Trì Uyên căng lên, Cố Tư lại có chút vui vẻ.
Cố Tư nói tiếp: “Có thích một người, đối với con rất tốt. Con còn chưa dám thổ lộ với đối phương”.
Bà cụ Nguyễn chậm rãi gật đầu: “Cũng đúng! Cũng đúng! Ở tuổi này, có người mình thích cũng là chuyện bình thường”.
Dường như bà cụ có chút tiếc nuối: “Thật đáng tiếc, một cô gái tốt như vậy! Ta còn muốn cùng với con, có thể có cái gọi là duyên phận kia nữa”.
Cố Tư sửng sốt, nhanh chóng khoát tay: “Là do con, tại con không có may mắn đó”.
Bà cụ Nguyễn thở dài: “Được rồi, không thể trở thành người một nhà cũng không sao. Đến, đến, đến, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện đi”.
Bà cụ Nguyễn tuổi cũng không nhỏ, đứng lâu như vậy cũng không phải dễ dàng.
Bà cụ Trì nắm lấy tay bà cụ: “Chị Nguyễn, đi thôi, chúng ta qua kia ngồi một lát”
Cách đó không xa có một dáy ghế sofa.
Vài người đỡ hai bà cụ đi đến ghế sofa bên kia ngồi xuống.
Trì Uyên bước vài bước đến bên cạnh Cố Tư, nhỏ giọng hỏi: “Em thích ai?”
Cố Tư nhìn anh khó hiểu: “Dù sao cũng không phải là anh. Anh quan tâm nhiều vậy làm gi!”
Nói xong cô nghiêng người, chuyển qua phía bên kia của Trì Cảnh, nói với Trì Cảnh: “Vừa rồi anh nhìn thấy bộ trang sức, có thấy đẹp không? Với một bộ trang sức như thế, chắc là phải chọn quần áo và trang điểm thật đặc biệt. Tôi cảm giác tôi không thể tạo ra hiệu ứng đó, tôi đeo lên, chắc chắn sẽ nhìn giống đồ giả”.
Trì Cảnh bật cười thành tiếng: “Không đâu! Cô phải tự tin vào bản thân chứ!”
Trì Uyên nhìn Cố Tư và Trì Cảnh, ánh mắt ngày càng lạnh đi.
Chương Tử Chi đang ngủ thì bị đánh thức.
Anh ta ngồi dậy mắng chửi, nghe điện thoại với giọng điệu không tốt lắm: “Có chuyện gì vậy? Không thấy tôi đang ngủ sao? Gọi có chuyện gì?”
Là điện thoại của cấp dưới gọi đến, nói là câu lạc bộ lại bị người ta báo cáo, hiện tại cảnh sát đang kiểm tra.
Chương Tử Chi nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng trên giường: “Mẹ kiếp! Bà vợ nhỏ của Ninh Bang, khẳng định là muốn chết”.
Nói xong, anh ta mở mắt ra, xuống giường: “Bây giờ tôi sẽ tới đó ngay”
Anh ta lảo đảo đi ra khỏi phòng khách, đôi mắt đỏ hoe.
Nhân viên phục vụ đi tới, thấy Chương Tử Chi như vậy, nhanh chóng hỏi anh ta có cần gì giúp không.
Chương Tử Chi dựa vào tường một lúc lâu mới nhớ ra mình đang ở đâu: “Giúp tôi tìm một người tên Cố Tư. Tôi muốn gặp Cố Tư”.
Nhân viên phục vụ biết Cố Tư là ai. Là người đã giúp bà cụ Nguyễn rút một quẻ bói, quẻ tượng lại tốt như vậy, danh tiếng của cô cũng nhanh chóng vang xa.
Người phục vụ vội vàng đến bên cạnh bà cụ Nguyễn.
Bà cụ Nguyễn vẫn còn đang nắm tay Cố Tư khen ngợi, nói quá đến mức khiến Cố Tư hết sức xấu hổ.
Người phục vụ kia đi tới, nói là Chương Tử Chi đang tìm cô. Cố Tư cảm thấy như gặp được cứu tinh, liền nói với bà cụ Nguyễn: “Là bạn của con, đã uống hơi nhiều, con phải đi xem một chút”.
Bà cụ Nguyễn gật đầu, còn có chút không nở: “Được rồi, đi đi!”
Trì Uyên đứng lên: “Tôi đi cùng em!”
Cố Tư chưa kịp nói gì, Trì Uyên đã kéo tay cô bước ra ngoài.
Hành động của anh hơi nhanh, không riêng Cố Tư không kịp phản ứng, ngay cả Tùy Mị, lúc đầu cũng nghĩ sẽ đi theo.
Kết quả, còn chưa kịp nói ra, Trì Uyên đã kéo Cố Tư rời đi.
Tùy Mị mím môi, thở ra một hơi, cảm thấy hôm nay cũng không phải không thu hoạch được gì.
Ít nhất nói ra một chút khổ sở, thái độ của Trì Uyên đối với cô ta tốt hơn trước rất nhiều.
Sau khi ra khỏi sảnh tiệc, Trì Uyên buông Cố Tư ra: “Lúc nảy còn chưa nói xong, nói cho tôi biết, người em thích là ai?”
Cố Tư “xí” một tiếng: “Liên quan gì tới anh!”
Giọng của Trì Uyên vẫn bình thản: “Tò mò, muốn biết!”
Cố Tư mím môi, muốn biết thì cô liền phải nói sao? Buồn cười!
Trì Uyên đợi một lúc, không có được câu trả lời của Cố Tư, nên thử hỏi: “Là Trì Cảnh sao?”
Cố Tư đột nhiên quay lại nhìn anh: “Anh bị bệnh à? Bị bệnh thì đi khám bệnh đi, đừng đi kiếm chuyện với người khác”
Trì Uyên chậm rãi gật đầu: “Không phải Trì Cảnh! Vậy là Ninh Tôn?”
Không có khả năng là Chương Tử Chi!
Cố Tư tiến lên hai bước, “ừ” một tiếng: “Đúng! Là Ninh Tôn, trừ anh ta ra thì còn có người nào khác?”
Edit by Bông. Vui lòng reup nhớ để tên người edit. Bản edit này thuộc về www.hangtruyen.com