Hai người đi đến bên cạnh quầy tủ kính, Ninh Tôn nhìn thấy những chiếc nhẫn kim cương to kia, để nhân viên chọn lấy mấy chiếc cho Hứa Thanh Du thử một chút.
Lông mày Hứa Thanh Du đều nhíu lại, cái này quá lớn nhìn không có chút mĩ cảm nào để nói .
Cô đường đường là nhà thiết kế thời trang, cho nên không hiểu nổi quan niệm tư duy của những nhà thiết kế trang sức này.
Những chiếc này rất lớn rất khoa trương, khiến cô cảm thấy thật sự rất dung tục, nhìn tựa như loại nhà giàu mới nổi dưới quê.
Hứa Thanh Du lắc đầu, mình nhìn một vòng tủ kính bên này, rồi mới chỉ vào một chiếc nhẫn nói, “Cho tôi xem cái này một chút.”
Nhẫn cô chọn viên kim cương trên đó không hề lớn, ở giữa đính một vài viên kim cương vụn.
Nhân viên vội vã lấy ra cho Hứa Thanh Du đeo thử một chút, đồng thời khen một trận chiếc nhẫn kia, nói những cái kiểu như chế tác tinh tế này nọ.
Hứa Thanh Du đeo thử một chút cảm giác cũng không tệ lắm, cô sau đó lại nhìn chiếc của nam, rồi mới để nhân viên lấy ra cho Ninh Tôn thử một chú.
Hai người không có chọn nhẫn đôi, kiểu dáng đều là Hứa Thanh Du lựa chọn, cô tự mình cảm thấy đẹp mắt.
Ninh Tôn cảm thấy Hứa Thanh Du chọn còn có chút quá keo kiệt, Hứa Thanh Du quen thói tiết kiệm, anh luôn cảm thấy là Hứa Thanh Du vì mình mà tiết kiệm tiền, cho nên chọn một chiếc khá rẻ.
Cái mà Ninh Tôn gọi là khá là rẻ, trong mắt Hứa Thanh đã là khiến cô muốn khóc tới nơi.
Hứa Thanh Du hạ thấp giọng nói với anh, “Đại ca anh là chơi sang sao? Chiếc này vẫn còn tương đối rể, cái này là giá gì đây?”
Một chiếc nhẫn này đem ra, tiền tiêu xài mấy năm của gia đình làm công ăn lương có khả năng cũng xài không hết.
Hứa Thanh Du lắc đầu, “Chúng ta thiết thực một chút, ý nghĩa tượng trưng là được rồi, lấy số tiền này đi làm chuyện khác tốt hơn.”
Sau đó cô nghĩ đến số tiền này ở quê cô bên đó đoán chừng có thể mua căn nhà, bên trong nhà tiện thể cũng có thể đặt mua rất nhiều đồ đạc.
Khả năng thu nhập của người ta không giống nhau, quan niệm chi tiêu cũng liền không giống nốt, Hứa Thanh Du nghĩ đến mình của lúc trước, còn bởi vì mấy mấy ngàn đồng này mà gọi điện khắp nơi hỏi mượn bạn bè.
Hiện tại thế mà liền có thể cùng Ninh Tôn đứng ở bên trong tiệm trang sức chọn nhẫn kim cương to.
Mà chiếc cô chọn cũng không hề rẻ, cái này đặt vào lúc trước là chuyện bản thân nghĩ cũng không dám nghĩ đến a.
Quả nhiên quan niệm của người ta sẽ thay đổi.
Có nội dung ảnh tại đây 17
Hứa Thanh Du cùng Ninh Tôn nắm tay đi ra ngoài, một lát sau cô đưa tay lên ngắm nghía đồ trên ngón tay, “Em đang lo em sẽ bị viêm khớp, cái đồ chơi này thật sự là quá đắt, em cảm thấy em phải mua bảo hiểm cho bàn tay này của em.”
Ninh Tôn nở nụ cười, “Đây còn chưa là gì mà, em như vầy sẽ khiến anh cảm thấy, anh đối với em còn chưa đủ tốt.”
Mới vừa đối xử tốt một chút, cô liền đã vui mừng thành như vậy.
Lỡ như Tống Kình Vũ bên kia tốn chút xíu tâm tư, có phải là cô liền sẽ bị lừa đi không.
Hứa Thanh Du đưa tay khoác tay Ninh Tôn, “Được được được, em nhớ kỹ câu này của anh, vậy em sẽ chờ cùng anh sống tháng ngày sung sướng.”
Ninh Tôn đưa tay nhéo nhéo mặt của cô.
Hai người đi dạo bên trong trung tâm thương mại, Hứa Thanh Du mua hai ly nước trái cây, cùng Ninh Tôn hai người mỗi người cầm một ly.
Nếu như Ninh Tôn muốn uống nước trái cây, khẩu trang nhất định phải tháo xuống, chẳng qua anh cùng Hứa Thanh Du cũng coi như là đã công khái, cũng không phải là chuyện gì không thể cho người ta thấy, cho nên anh cũng coi như thoải mái.
Vốn dĩ hôm nay ở sân bay bên kia đã bị người ta nhận ra, anh hiện tại cũng không sợ nữa.
Hai người đi một hồi, Hứa Thanh Du liếc mắt liền thấy có người cầm điện thoại hướng về phía họ, chẳng qua cái tư thế của cô gái kia cũng không biết là tự sướng hay là đang chụp hai người bọn họ.
Những lúc thế này không cần quá mức nhạy cảm, cho dù là đang chụp hai người bọn họ, cô cũng không thể nói cái gì.
Fan hâm mộ có đôi khi rất mong manh dễ vỡ, nói không chắc.
Hai người cũng chỉ có thể xem như cái gì cũng không thấy, tiếp tục đi về phía trước.
Đi được một lúc, Hứa Thanh Du nhìn thấy chỗ rẽ có một tấm poster tuyên truyền, nói là gần đây có phim mới công chiếu, là bộ phim yêu nước, hình như là độ hot không quá lớn.
Hứa Thanh Du nghĩ một chút liền chỉ vào tấm poster kia ra hiệu cho Ninh Tôn một cái.
Ninh Tôn quay đầu nhìn cô, “Muốn đi xem sao?”
Đúng lúc hai người cũng không có chuyện gì làm, xem bộ phim vừa vặn có thể giết thời gian.
Hứa Thanh Du gật gật đầu, “Chúng ta đi cống hiến cho bộ phim này một chút doanh thu đi, em cảm thấy sẽ là một bộ phim hay.”
Ninh Tôn cũng không nói gì khác, gật gật đầu, sau đo cùng Hứa Thanh Du đi lên thang máy lên rạp chiếu phim trên lầu.
Thời điểm này người còn chưa đông lắm, vẫn chưa tới giờ cao điểm.
Mua vé cùng đồ ăn vặt xong, đợi một hồi liền đi vào, phim chủ nhía yêu nước, trong trường hợp bình thường lượng người xem không quá cao.
Hai người bước vào thấy trong rạp chiếu phim người còn chưa đến một nửa, Hứa Thanh Du thở dài một hơi, “Những người kia thích xem phim chế tác lớn của nước ngoài hơn, thật ra những phim chế tác lớn kia trong mắt của em đều không khác nhau mấy, chẳng qua chỉ là hiệu ứng làm tốt một chút, xem hết liền quên kha khá tình tiết.”
Cô cũng không phải là chưa xem qua phim viễn tưởng của Âu Mỹ, xem xong về muốn thuật lại một lần cũng kể không ra nổi.
Ninh Tôn đi theo Hứa Thanh Du tìm đến một chỗ ngồi xuống, “Có thể là mức độ tuyên truyền còn chưa đủ thôi, em xem mặt tiền quảng cáo của rạp phim, gần như tất cả đều là những bộ phim chế tác lớn của nước ngoài kia, căn bản là không tuyên truyền qua phim nội địa của chúng ta.”
Đúng vậy a, vừa rồi khi Hứa Thanh Du tới đã nhìn thấy, một đường đi qua, trên bức tường quảng cáo đều là hình ảnh của phim khoa học viễn tưởng nước ngoài, hoặc là những bộ phim hoạt hình của Âu Mỹ.
Phim hoạt hình của nước ngoài người ta thì tuyên truyền không tiếc công sức, còn những bộ phim nội địa của chúng ta đây, lượt xem bộ kia lại thấp hơn bộ nọ.
Hứa Thanh Du là một thanh niên yêu nước, nghĩ tới những thứ này liền vô cùng tức giận.
Có nội dung ảnh tại đây 18
Ninh Tôn nhẹ giọng cười cười, “Không ai chú ý chúng ta, em xem những người kia đều là từng đôi từng đôi, bọn họ hơi đâu có sức nhìn những người khác.”
Hứa Thanh Du cẩn thận quay đầu nhìn một chút những người chung quanh, thật ra có thể nhìn ra được, những người này tới hẳn cũng không phải để xem phim.
Gần như đều là từng đôi từng đôi tình nhân, tụ lại một chỗ thì thầm nói nhỏ, ngọt ngào sến súa.
Bọn họ có khả năng chính là muốn tìm một chỗ hẹn hò.
Hứa Thanh Du thu lại ánh nhìn, sau đó làm mặt căng thẳng, “Anh chớ học bọn họ, đừng cái gì tốt không học đi học cái xấu.”
Ninh Tôn nhìn biểu cảm của Hứa Thanh Du, nhịn không được bật cười, “Vừa rồi dáng vẻ em như vậy đặc biệt giống giáo viên tiểu học của bọn anh.”
Hứa Thanh Du nhịn không được cũng bật cười, “Trước kia cũng có người nói, em thích hợp đi làm giáo viên, nhưng mà sau đó em suy nghĩ, những đứa trẻ lì lợm kia đều là bảo bối của nhà người ta, quản cũng không được, mặc kệ cũng không được, em vẫn là không làm khó chính mình nữa.”
Ninh Tôn lập tức sờ tay lên bụng Hứa Thanh D, “Vậy sau này em chỉ phụ trách quả đứa bé lì lợm của nhà chúng ta.”
Vừa rồi lúc hai người bọn anh làm Ninh Tôn lại không đeo bao, Hứa Thanh Du lúc đầu muốn nhắc nhở anh, sau đó nghĩ bọn họ đã đăng ký kết hôn rồi, lại đi so đo những chuyện này, không có ý nghĩa gì.
Vả lại trong tiềm thức cô cảm thấy mình cũng đến độ tuổi này rồi, cô cũng muốn cùng Ninh Tôn sinh một đứa.
Lại thêm gần đây cô cứ luôn lo được lo mất, đối với Ninh Tôn không phải rất yên tâm, nếu như có một em bé, cuộc sống của bọn họ có thể sẽ càng ổn định một chút, cô hẳn cũng sẽ có cảm giác an toàn hơn một chút.