Chương Tự Chi nhìn thấy Lương Ninh Như như vậy, hiện tại cũng cảm thấy bình thường, cười haha một tiếng, xoay người đi theo phía sau Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như ra khỏi phòng tập thể hình liền muốn gọi xe về nhà.
Ban đầu Chương Tự Chi muốn ngăn cản cô, muốn bảo hai người cùng nhau đi ăn bữa cơm, kết quả nghĩ rồi nghĩ cũng không cản nữa.
Đợi sau khi Lương Ninh Như gọi được xe rồi lên xe, tốc độ của anh lại vô cùng nhanh, vội vàng chạy tới mở một cánh cửa khác chen vào.
Lương Ninh Như thật sự là nhịn không nổi nữa, trừng mắt: “Anh cút xuống xe cho tôi, anh lên đây làm cái gì?”
Chương Tự Chi lại bày ra cái đạo đức vô lại của mình: “Tài xế, lái xe.”
Tài xế lái xe chỉ cho rằng đây là giận dỗi giữa hai người yêu nhau, cười một tiếng, khởi động xe.
Lương Ninh Như không có cách nào ở bên ngoài mặt dày mà cãi nhau cùng với Chương Tự Chi, rồi nhanh báo lại địa chỉ của nhà mình.
Chương Tự Chi theo xe Lương Ninh Như đến nhà Lương Ninh Như, lại lắc lư đi đến cửa nhà cùng Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như quay đầu nhìn Chương Tự Chi: “Tôi tới nhà rồi, anh có thể đi rồi đấy.”
Chương Tự Chi cũng mỉm cười: “Cô cho rằng tôi đang đưa cô về nhà sao? Mở cửa mở cửa, đi vào nào. Tối nay không phải cô tự mình nấu cơm sao? Tôi ở chỗ cô ăn cơm.”
Lương Ninh Như vừa đưa tay liền nắm lấy bả vai của Chương Tự Chi, đồng thời đẩy anh đi về phía thang máy: “Anh cút cho tôi.”
Chương Tự Chi cười mờ ám, hơi dùng chút lực, Lương Ninh Như liền không đẩy anh đi được nữa.
Chương Tự Chi lại gần Lương Ninh Như: “Cô mà đẩy tôi tiếp, tôi sẽ kêu lên, cô không sợ mất mặt tôi lại càng không sợ.”
Cái điệu bộ không biết xấu hổ này, thật đúng là khiến cho Lương Ninh Như hết cách.
Lương Ninh Như nhìn chằm chằm Chương Tự Chi một lát liền gật gật đầu: “Được, được rồi. Anh không sợ tôi đánh anh, anh cứ đi vào cùng tôi.”
Ngài Chương vẫn đúng là chẳng sợ cái gì thật.
Lương Ninh Như đi tới mở cửa, anh theo Lương Ninh Như đi vào phòng. Lần trước đã tới đây, cũng vô cùng quen thuộc với nơi này.
Chương Tự Chi tự mình đổi dép lê liền đi tới phòng khách.
Sau khi Lương Ninh Như thay giày, vặn vặn xương ngón tay, làm ra tư thế muốn đánh người.
Chương Tự Chi tuy rằng quay lưng lại với Lương Ninh Như, nhưng cũng có thể nghe được âm thanh cô hoạt động đốt ngón tay.
Anh dừng lại một chút, khóe môi liền nhếch lên.
Kết quả Lương Ninh Như một tiếng chào đón cũng không nói, đột nhiên trong lúc đó liền nhào tới.
Chương Tự Chi ngay lập tức né ra, cười đểu: “Đánh lén, cô không cần mặt mũi nữa à?”
“Với anh cần gì mặt mũi chứ.” Lương Ninh Như cười lạnh.
Kỹ thuật của Chương Tự Chi không thắng được Lương Ninh Như.
Nhưng mà thể lực nam nữ vốn là có sự chênh lệch, anh ta dựa vào sức mạnh, liền cũng có thể áp chế được Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như đá tới thân dưới của anh.
Chương Tự Chi vội vàng nhấc chân chống đỡ, trừng to mắt: “Người phụ nữ này, cứ muốn tôi sau này không có con luôn hả?”
Lương Ninh Như hừ một tiếng: “Cái loại tai họa như anh nên đoạn tử tuyệt tôn đi.”
Chương Tự Chi vừa nghe câu nói này của Lương Ninh Như đột nhiên dùng sức.
Lúc Lương Ninh Như đưa tay ra vặn cánh tay anh muốn khóa người anh lại, anh thuận theo sức lực của Lương Ninh Như mà nhào về phía cô.
Phía sau Lương Ninh Như là ghế sopha, cô lại không nghĩ tới Chương Tự Chi sẽ không phản kháng, trực tiếp phối hợp với cô cả người áp sát tới.
Lương Ninh Như lùi lại lùi về phía sau, cuối cùng trực tiếp tới trên ghế sopha.
Thân mình Chương Tự Chi hướng đến phía cô, không nói hai lời liền đem cô đè ép ở phía dưới.
Hai người một trên một dưới, tư thế này có hơi mờ ám.
Lương Ninh Như nâng tay liền đẩy bả vai của Chương Tự Chi: “Anh cút cho tôi, anh mau cút cho tôi.”
Chương Tự Chi sao có thể nghe lời như vậy, vừa nâng tay bắt lấy cánh tay của Lương Ninh Như, đè xuống phía trên đầu cô: “Mỗi ngày cô trừng mắt với tôi để làm gì hả? Tôi vẫn chưa đủ tốt với cô à? Cô lại có thể nhìn tôi với vẻ mặt đấy.”
Lời này nói ra ít nhiều cũng mang theo một chút ý tứ khác, hơn nữa bây giờ hai người đang ở tư thế này, nhìn thế nào cũng không thích hợp lắm.
Lương Ninh Như ngay lập tức liền không nói nữa.
Chương Tự Chi nhìn chằm chằm Lương Ninh Như, lúc bắt đầu còn cười đắc chí lắm, cảm thấy bản thân mình chiếm được ưu thế, chỉ là cứ cười như vậy, anh cũng cười không nổi nữa.
Cho dù Chương Tự Chi phản ứng không được nhanh nhẹn, lúc này cũng có thể cảm thấy được bầu không khí giữa hai người có hơi vi diệu.
Lương Ninh Như mím môi, sau khi thấy vẻ mặt cũng có chút không thích hợp của Chương Tự Chi, mặt không khống chế được cũng bắt đầu đỏ lên.
Chương Tự Chi nhìn dáng vẻ như vậy của Lương Ninh Như chăm chú, không biết vì sao mà tim bắt đầu đập loạn xạ.
Vừa rồi hai người đánh nhau có hơi tiêu hao thể lực, Lương Ninh Như có chút thở gấp.
Hơn nữa bây giờ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, không hiểu sao nhìn thấy vô cùng ngon miệng.
Chương Tự nhìn đến ngây người.
Lương Ninh Như thấy anh vẫn không đứng lên, cuối cùng có hơi nôn nóng, tay dùng một chút sức vùng vẫy vài lần: “Đừng dậy nhanh lên, anh đang làm gì thế hả? Anh, tên khốn này có phải là đang chiếm tiện nghi của tôi không?”
Chương Tự Chi giật mình một chút hồi phục lại tinh thần, vội vàng chống người đứng lên.
Chương Tự Chi cũng không tự nhiên lắm, quay người lại ho nhẹ: “Cô không phải muốn đi nấu cơm sao? Ây da, lúc này tôi cũng đói rồi, có muốn anh giúp em không?”
Tên khốn này da mặt thật là dày, chẳng phải hiện tại anh ta phản ứng bình thường nhất không phải là nên trực tiếp rời đi sao?
Lương Ninh Như theo sau đứng lên sửa sang lại quần áo một chút, lại vén tóc lên.
Cô muốn mắng Chương Tự Chi mấy câu.
Nhưng lại cảm thấy bây giờ mấy lời nói đó cũng có chút không nói ra được, bầu không khí thật sự là quá lúng túng rồi.
Thế là nghĩ một lát, cô cuối cùng vẫn là đứng lên đi tới phòng bếp.
Chương Tự Chi đứng ở trong phòng khách, chậm chạp một hồi lâu.
Anh đi tới đứng ở cửa phòng bếp nhìn Lương Ninh Như vo gạo bỏ vào nồi, sau đó tới tủ lạnh lấy rau và thịt.
Động tác của Lương Ninh Như vô cùng thành thạo, vừa nhìn là biết cô biết nấu cơm.
Chương Tự Chi an ủi chính mình, không biết bản thân đang kích động cái gì nữa.
Anh chờ một lúc lâu mới đi tới: “Nói có cần tôi giúp cô cái gì không?”
Lương Ninh Như cứng người, vội vàng nói một câu: “Không cần.”
Cô có hơi không được tự nhiên lắm, trước đây ở cùng với Chương Tự Chi không có cảm giác này, bây giờ lại cảm thấy vô cùng rõ ràng.
Lương Ninh Như nhớ lại vừa rồi Chương Tự Chi nằm ở trên người mình, nhìn dáng vẻ chính mình, trái tim đập liền có chút không khống chế được.
Từ trước đến nay cô chưa từng thật sự nhìn qua Chương Tự Chi, trước đây ngài Chương bị cô đè lên mặt bàn, bị cô khóa cánh tay bao nhiêu lần, đến giờ cô cũng chưa từng thật sự nhìn qua khuôn mặt kia của Chương Tự Chi.
Nhưng chính là vừa rồi, cô nhìn rõ ràng như vậy.
Khuôn mặt của Chương Tự Chi hơi lộ ra vẻ lưu manh vô lại.
Có thể có liên quan tới vẻ mặt bày ra lúc bình thường của anh ta.
Nhưng người đàn ông này nhìn kỹ cũng không xấu, không hiểu sao còn có chút đẹp trai.
Lương Ninh Như không tiếng động khựng lại một chút, không biết bản thân nghĩ những chuyện này làm cái gì.
Người ta chính là đã có bạn gái rồi đó, cô ở trong này miên man suy nghĩ chính là đang tìm phiền phức cho bản thân mình.
Lương Ninh Như hít sâu vài hơi, vội vàng rửa rau, thái rau, xào rau.
Chương Tự Chi không đến, chỉ đứng ở cửa bên này nhìn cô.
Đừng nói , người lại không đàng hoàng rồi.
Càng nhìn càng thoải mái, càng nhìn càng dễ chịu.
Người phụ nữ này cùng với người lúc nãy đánh nhau với anh hoàn toàn không giống nhau.
Dáng vẻ này nhìn liền khiến cho trong lòng người ta thoải mái hơn nhiều.
Chương Tự Chi không chú ý tới khóe miệng của chính mình đang chậm rãi nhếch lên.
Cũng không chú ý tới ánh mắt bản thân càng ngày càng dịu dàng.
Anh chỉ là cảm thấy vô cùng yêu thích đứng ở đây như thế này, nhìn người phụ nữ trước mắt.
Cho dù cô đang làm gì đi nữa.