Đừng nói Cố Tư từ trước đến nay chưa thấy Trì Uyên như thế này lần nào, mà ngay cả Phương Tố và bà cụ cũng chưa bao giờ nhìn thấy anh như thế này.
Anh thật sự sốt ruột vội vàng đến rõ ràng.
Cuối cùng Cố Tư cũng xem xong một tập phim. Lúc này cô mới đứng lên di chuyển vai một chút rồi không nói gì mà đi thẳng lên lầu.
Trì Uyên vội vàng theo sau.
Cố Tư vào phòng và đi đến tủ quần áo.
Trì Uyên dựa lại gần, “Anh đã chọn quần áo cho em xong rồi. Nào, em nhìn bộ này xem thử, bộ này cũng không tệ.”
Một chiếc váy được đặt trên giường, có lẽ vừa nãy lúc Trì Uyên thay quần áo đã chọn giúp Cố Tư.
Cố Tư quay đầu nhìn thoáng qua, cô nhớ cái váy này, đây là một trong những cái váy yêu thích của cô
Cô thu hồi ánh mắt, “Anh đúng là có lòng.”
Trì Uyên cười tủm tỉm, anh cười như vậy ít nhiều có chút nịnh nọt, “Em thấy mắt nhìn của anh có tốt không?”
Cố Tư hừ một tiếng đóng cửa tủ lại rồi đi qua. Cô thay váy trước mặt Trì Uyên luôn.
Bụng của cô hơi nhô ra một chút, khi mặc quần áo vào thì có thể không thấy rõ lắm nhưng khi cởi đồ ra thì thấy rõ chỗ bụng cô nhô ra.
Trì Uyên đột nhiên bật cười, anh đi qua giơ tay sờ bụng Cố Tư, “Trước đó cũng nhìn không ra, cứ có cảm giác nhoáng một cái bụng đã lớn vậy rồi.”
Cố Tư cúi đầu nhìn qua rồi ừ một tiếng, “Trì Uyên, khi chúng ta mới ly hôn, anh đã nói anh muốn tái hôn. Lúc đó anh nghĩ gì vậy?”
Trì Uyên sửng sốt trong giây lát, anh không ngờ Cố Tư lại đột nhiên đề cập đến vấn đề này.
Trì Uyên còn nhớ khi đó là lúc Phương Tố chụp lén giấy chứng nhận ly hôn của bọn họ rồi gửi cho nhà họ Tùy.
Lúc đó tin đồn của anh và Tùy Mị bay đầy trời, thanh danh của Tùy Mị bị ảnh hưởng không tốt lắm. Nhà họ Tùy dùng cái này để đe dọa bắt anh công khai chuyện anh đã ly hôn với Cố Tư.
Thực ra, lúc đó anh cũng không muốn làm như vậy một chút nào.
Bởi vì anh quá hiểu tính khí của Cố Tư, một khi chuyện ly hôn được công khai sẽ không dễ dàng gì mà rút lại được.
Đó là lần đầu tiên anh nói chuyện với Cố Tư về vấn đề tái hôn, Cố Tư không hề suy nghĩ mà từ chối anh luôn.
Trì Uyên do dự một chút, anh quay người ôm Cố Tư từ phía sau, anh nói, “Lúc đó anh rất khó chịu. Trước kia ở chung với em anh rất khó chịu, nhưng sau lại anh mới phát hiện ra, không có em anh càng khó chịu hơn.”
Trì Uyên trầm giọng cười, anh nói, “Lúc đó tình hình không tốt lắm, cứ như anh phải cùng em vạch ra một ranh giới rõ ràng vậy. Anh chỉ là tưởng tượng một chút cuộc sống sau này của anh mà không có em bên cạnh thì anh nên làm như thế nào, sau đó anh rất khó chịu.”
Anh nói, “Cố Tư, có lẽ lúc đó anh đã yêu em rồi, cũng có thể là anh đã rung động với em từ trước đó, chỉ là anh vẫn luôn không nhận ra mà thôi.”
Cố Tư sửa sang lại váy một chút sau đó xoay người lại, “Được rồi, cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.”
Hai người đi xuống lầu, Phương Tố và bà cụ đang nghiên cứu thực đơn tối nay, xem ra bọn họ thật sự muốn tổ chức một bữa cho ra trò.
Trì Uyên nắm tay Cố Tư đi ra xe.
Xe vừa lái ra khỏi nhà tổ, Tùy Mị lại gọi điện thoại đến.
Giọng của Tùy Mị nghe rất bằng phẳng, cũng không có giọng điệu nhiệt tình gì.
Cô ta nói, “A Uyên, em có hai vé xem phim, là một bộ phim bom tấn nước ngoài mới ra mắt gần đây. Anh có rảnh không, chúng ta đi xem thử như thế nào?”
Cố Tư ở bên cạnh cau mày, nhưng cô không nói gì.
Trì Uyên bật loa ngoài, anh nghe cô ta nói như vậy vẻ mặt cũng thay đổi.
Giọng anh lạnh lùng, “Cô nghĩ gì thế?”
Tùy Mị cười một chút, giọng nói nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều, cô ta nói, “Anh đừng hiểu lầm, em cũng không có ý gì khác. Chỉ là em có hai vé xem phim, mà anh cũng biết rồi đấy, em cũng không có bạn bè gì, người em nghĩ tới cũng chỉ có anh mà thôi.”
Trì Uyên không nói gì nữa, Tùy Mị ở đầu dây bên kia thở dài một hơi, “Được rồi, em hiểu ý của anh rồi. Em hỏi xem thử có ai cần vé xem phim không vậy, dù sao em cũng không dùng được thì cho đi cũng không sao.”
Trì Uyên dừng một chút sau đó mở miệng nói, “Phim chiếu lúc nào?”
Tùy Mị sững sờ, cô ta lập tức nói, “Tối nay, ăn xong cơm tối đi qua là vừa vặn.”
Trì Uyên a một chút, “Hai vé phải không?”
Tùy Mị vội vàng ừ hai tiếng.
Trì Uyên ngay sau đó lại nói, “Vậy thì đưa vé cho tôi đi. Tôi sẽ đưa tiền cho cô. Hôm nay tôi với Cố Tiểu Tư đi xem phim một chút vậy, cũng lâu rồi tôi không đưa cô ấy ra ngoài đi chơi.”
Cố Tư ở bên cạnh suýt thì bật cười, tên Trì Uyên này chắc là cố ý làm Tùy Mị khó chịu đây mà.
Nhưng anh và Tùy Mị gần đây rõ ràng là sẽ hợp tác mà.
Làm như thế này có thực sự ổn không?
Thật lâu không thấy Tùy Mị nói gì.
Trì Uyên còn hơi nhây mà hỏi một chút, “Tùy Mị, cô đang nghe đấy chứ?”
Tùy Mị a một tiếng, giọng nói ít nhiều có chút xấu hổ, cô ta nói, “Được rồi, lát nữa em đưa vé qua cho các anh vậy.”
Trì Uyên ừ một tiếng, “Vậy thì tốt.”
Nói xong anh lập tức cúp điện thoại.
Cố Tư cười ha ha, “Anh không biết xấu hổ à?”
Trì Uyên cười chế nhạo một tiếng, “Chắc là có người ở bên cạnh Tùy Mị.”
Cố Tư sững sờ, “Ý anh là gì?”
Cô nghĩ một chút rồi nói tiếp, “Ý anh là, có người đang nghe Tùy Mị gọi điện thoại cho anh sao?”
Trì Uyên cảm thấy là như thế, anh cảm thấy giọng nói của Tùy Mị khác với mọi khi.
Hơn nữa hành vi hôm nay của Tùy Mị có chút đột ngột.
Cố Tư suy nghĩ một chút nhưng nghĩ mãi mà không ra nên cô cũng chỉ có thể gật đầu, “Cũng có thể là như vậy.”
Hai người lái xe đến Cục dân chính. Thứ sáu nên Cục dân chính cũng không đông người lắm.
Hôm nay cũng không phải ngày lễ hay gì, người tới kết hôn hay ly hôn cũng không nhiều.
Cố Tư cũng không xuống xe ngay, cô nhìn chằm chằm cổng vào Cục dân chính. Cô suy nghĩ chút chuyện rồi đột nhiên bật cười, cô nói, “Trì Uyên, anh có nhớ ngày chúng ta ly hôn là ngày gì không?”
Trì Uyên gật đầu, “Anh nhớ.”
Sao có thể không nhớ được cơ chứ, anh còn nhớ rõ ngày này hơn cả ngày anh kết hôn lần đầu tiên.
Cố Tư cười toe toét và quay sang nhìn Trì Uyên, “Là ngày Valentine đấy.”
Trì Uyên lại không nhớ ngày đó có phải là Valentine hay không.
Anh chỉ đơn giản nhớ ngày tháng mà thôi.
Trì Uyên kéo tay Cố Tư lại, cả hai đan chặt mười ngón tay vào nhau.
Anh nói, “Lần này sẽ là mãi mãi.”
Một lát sau Cố Tư đi theo Trì Uyên xuống xe. Cả hai đều đã quen với quá trình xin giấy đăng ký kết hôn, dù sao họ cũng không phải là người mới.
Các giấy tờ cần mang đến Trì Uyên đều đã chuẩn bị kỹ càng, toàn bộ quá trình này cũng không mất quá nhiều thời gian. Chờ cầm trong tay tờ giấy đỏ, Cố Tư chăm chú nhìn kỹ nó sau đó đột nhiên bật cười.
Cô nói, “Rất dễ dàng.”
Thật sự rất dễ dàng để có được một tờ giấy đăng ký kết hôn.
Nhưng hai người phải từ từ yêu nhau trong khoảng thời gian đó, việc này lại khó như vậy.
Trì Uyên ôm mặt Cố Tư rồi hôn một cái, sau đó anh nói, “Bà trì, tương lai xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Cố Tư không có bất kỳ biểu hiện nào, “Cái gì mà chỉ giáo nhiều hơn chứ, sau này anh chỉ cần nghe em là được rồi. Chỉ giáo cái gì, sau này em nói cái gì thì chính là cái đó.”
Trì Uyên bật cười, “Được, được, sau này anh nghe em hết. Sau này nhà mình em là lớn nhất, cái gì cũng do em quyết định cả.”