Trì Uyên còn chưa tiến vào phòng khách Cố Tư đã nhìn thấy anh rồi.
Nhưng cô cũng chỉ liếc thoáng qua một cái rồi lại chuyển ánh mắt tiếp tục nhìn về phía TV.
Phương Tố xem cốt truyện trên TV, bà ta cười ha ha rồi vỗ cánh tay Cố Tư, “Cô xem người này thử đi, có phải là là kém thông minh không cơ chứ?”
Cố Tư ừ một tiếng, “Đúng là kém thông minh. Lúc trước nhìn thấy cũng bình thường mà tự dưng bây giờ lại thành như thế này.”
Động tác của Trì Uyên dừng lại, anh có chút không rõ Cố Tư đang nói về người trong bộ phim hay là đang nói anh.
Trì Uyên đợi một chút mới mở miệng, “Đang xem gì mà vui như vậy?”
Phương Tố ngạc nhiên quay đầu nhìn Trì Uyên, “Sao con về nhanh vậy, ngồi tên lửa về à?”
Trì Uyên cũng không muốn thảo luận những vấn đề này, anh đi qua từ phía sau dựa vào ghế sô pha, “Con không biết mẹ ở đây, nếu biết con đã gọi ba về cùng rồi.”
Mắt Cố Tư vẫn nhìn vào TV nhưng cô có mở miệng nói chuyện, “Không sao đâu. Bác Phương đã gọi điện thoại cho ông cả rồi, ông cả nói buổi trưa có hơi bận không về được nhưng tối sẽ tranh thủ về sớm .”
Phương Tố ở bên cạnh mím môi mang theo ý cười nhưng không nói một câu nào.
Trì Uyên dựa vào đằng sau ghế sô pha, anh giơ tay sờ tóc Cố Tư.
Cố Tư phớt lờ anh, Trì Uyên lại giơ tay ra nhéo mặt Cố Tư.
Cố Tư nhịn cười, cô vẫn không chịu để ý tới anh.
Trì Uyên chờ một chút hình như anh chờ không nổi nữa nên đành dựa gần hỏi, “Anh đi thay quần áo, em có muốn đi lên với anh không?”
Cố Tư nén giọng của mình, cô cố gắng làm cho giọng nói của cô nhẹ nhàng nhất có thể, “Em không lên, em lên làm gì chứ?”
Trì Uyên hơi dừng lại một chút mới nói, “Không phải chiều nay chúng ta ra ngoài à, đương nhiên phải thay đồ chứ.”
Cố Tư thật sự nhịn cười không nổi nữa, rốt cục cô cũng chịu quay đầu nhìn Trì Uyên, “Lát nữa còn phải ăn cơm kìa, có chuyện gì không thể chờ ăn cơm xong rồi nói à?”
Cố Tư không né tránh lời nói của anh, có nghĩa là lúc đó anh không hiểu lầm ý của cô.
Trì Uyên cười, vội vàng bước tới ngồi vào bên cạnh Cố Tư, “Được, được, được, vậy chúng ta ăn cơm trước, ăn xong cơm rồi đi.”
Phương Tố còn chưa biết bọn họ đang nói cái gì, bà ta quay đầu nhìn qua, “Chiều hai đứa muốn ra ngoài à, với tình trạng bây giờ của Tiểu Tư thì tốt hơn hết nên ra ngoài càng ít càng tốt chứ.”
Cố Tư chưa kịp nói gì Trì Uyên ở bên cạnh đã nhanh chóng mở miệng, “Chiều ra ngoài đi Cục dân chính.”
Phương Tố ngạc nhiên đến hai mắt trừng lớn, bà ta nhìn Cố Tư, “Hai đứa muốn đi Cục dân chính à, là định đi đăng ký kết hôn sao?”
Cố Tư không nói rõ ràng, cô chỉ a một tiếng, “Đi qua xem thử.”
Nói là đi qua nhìn một chút, nhưng mà Cục dân chính thì có gì hay mà xem chứ.
Cuối cùng Phương Tố cũng liếc mắt nhìn Trì Uyên một chút, “Rốt cuộc con cũng cầu được ước thấy rồi nhỉ, chúc mừng nha.”
Trì Uyên da mặt dày còn nói thêm câu, “Cảm ơn, cảm ơn.”
Bà cụ ở trên lầu, một lúc sau mới bước xuống, bà cụ thấy Trì Uyên đã về nhà thì hơi ngạc nhiên.
Vẫn chưa đến giờ Trì Uyên tan làm, anh về nhà hơi sớm.
Hơn nữa vẻ mặt Trì Uyên mơ hồ lộ ra vẻ phấn khích làm bà cụ hơi khó hiểu.
Bà cụ vừa đi xuống lầu vừa nói “Có chuyện gì vậy? Bên công ty có chuyện tốt muốn nhanh về nhà chia sẻ với chúng ta sao?”
Trì Uyên lắc đầu cười.
Mấy ngày nay đây là lần đầu tiên thấy anh cười vui vẻ đến như vậy.
Bà cụ thấy Trì Uyên không trả lời thì nhìn Cố Tư một chút. Cố Tư dường như chỉ lo xem TV chứ không quan tâm người khác phản ứng như thế nào.
Cuối cùng vẫn là Phương Tố mở miệng giải thích cho bà cụ, bà ta nói, “Tiểu Tư với A Uyên định chiều nay đi Cục dân chính tái hôn.”
Bà cụ lập tức mở to hai mắt nhìn, giọng nói cũng mang theo kinh ngạc, “Thật sao?!”
Bà cụ hiển nhiên vẫn có chút không tin, nhịn không được nhìn Cố Tư, “Tiểu Tư, cháu thật nghĩ thông suốt rồi sao? Có phải do hôm nay chúng ta nói nhiều như vậy nên thuyết phục được cháu rồi sao? “
Cố Tư từ từ chuyển ánh mắt nhìn về phía bà cụ, giọng nói không mặn không nhạt, “Cháu chỉ là muốn đi Cục dân chính nhìn xem một chút. Trước mắt còn chưa biết tiếp theo sẽ làm gì.”
Mặc dù cô nói như vậy nhưng bà cụ đã hiểu rõ. Miệng Cố Tư sẽ không nói ra những gì mọi người muốn nghe, nhưng thật ra cô lại là một cô gái tốt dễ mềm lòng.
Bà cụ vỗ tay một cái cười ha hả, “Hai đứa xế chiều rồi đi. Lát nữa bà bảo người đi siêu thị mua nhiều đồ ăn một chút. Tối nay mấy đứa đều ở đây, gọi thêm cả nhà hai, nhà ba nữa, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cho ra trò để ăn mừng. Ôi trời ạ, bà mừng quá đi mất, hôm nay nhà chúng ta cũng có một việc vui.”
Nói xong, bà cụ dừng lại một chút rồi chép miệng một cái. Bà cụ còn nói, “Thật ra bà muốn đi tính cho hai đứa cái ngày lành tháng tốt.”
Trì Uyên ở bên vội vàng lên tiếng, “Không cần, không cần, không cần đâu ạ. Hôm nay là được rồi, hôm nay chính là một ngày tốt.”
Anh như thế này rõ ràng là sợ kéo dài thời gian thì Cố Tư sẽ đổi ý, Phương Tố và bà cụ đều cười lên.
Cố Tư quay đầu nhìn Trì Uyên một chút, cô cũng có chút nhịn không được mà cong khóe miệng.
Chờ phòng bếp làm xong cơm, mấy người đi phòng ăn. Trì Uyên hiển nhiên rất kích động, lúc ăn cơm miệng cũng không chịu yên lặng.
Anh hỏi Cố Tư có muốn tổ chức lễ cưới lại không, dù sao chuyện hai người bọn họ ly hôn ồn ào đến mọi người đều biết thì lúc tái hôn cũng muốn làm lớn một chút.
Cố Tư cũng không chấp nhất với mấy cái hình thức bên ngoài này lắm, cô nói, “Bây giờ bụng lớn nên hơi mệt, em không muốn làm mấy cái chuyện lộn xộn kia đâu. Mình sống như thế nào chủ yếu là cho bản thân xem chứ không cần phải vạch ra cho thiên hạ xoi mói làm gì.”
Mặc dù lúc trước cô thật sự rất muốn khoe ra trước mặt Tùy Mị một chút nhưng bây giờ lại thấy chuyện đó không còn quan trọng nữa. Có con cả rồi thì còn bày vẽ làm gì cho thêm chuyện chứ.
Bà cụ gật đầu, “Bây giờ suy nghĩ của Tiểu Tư thật sự là càng ngày càng chín chắn.”
Suy nghĩ càng chín chắn thì cuộc sống cũng dần đi tới ổn định.
Có lẽ cuộc sống sau này của cô và Trì Uyên cũng sẽ không xảy ra cái gì sóng to gió lớn nổi nữa.
Trì Uyên lại cảm thấy như vậy thì có chút thua thiệt cho Cố Tư, anh nhìn chằm chằm Cố Tư một lúc lâu mới nói, “Anh nghe em hết. Chờ sinh con rồi anh đưa em ra ngoài đi nghỉ tuần trăng mật cho tử tế.”
Cuộc hôn nhân đầu tiên của anh và Cố Tư đến cả tuần trăng mật cũng không có.
Khi đó anh còn không hề nghĩ tới tuần trăng mật. Kết hôn rồi tổ chức hôn lễ, anh đã cảm thấy làm như vậy cũng đã coi như hết lòng hết dạ rồi.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, lúc đó Cố Tư đã tủi thân biết bao nhiêu cơ chứ.
Cố Tư có lệ ừ một tiếng sau đó nói một câu cái đó nói sau đi.
Bọn họ nhìn ra được Cố Tư không để ý nhiều đến những chuyện sau khi tái hôn nên mọi người đã chuyển chủ đề sang chuyện khác, bọn họ nói về công việc của Trì Uyên.
Bà cụ có ý khuyên Trì Uyên không nên quá bận rộn. Bụng của Cố Tư càng ngày càng lớn, cô cũng sẽ càng lúc càng cần đến anh. Bà cụ muốn anh dành thêm thời gian ở bên Cố Tư nhiều hơn.
Trước đây Trì Uyên đặt công việc lên hàng đầu, trong hôn nhân cũng không ít lần lơ là Cố Tư. Bà cụ hi vọng Trì Uyên có thể rút ra một bài học.
Trì Uyên cũng hiểu được ý của bà cụ nên anh lập tức gật đầu, “Cháu xử lý cho xong mấy chuyện trước mắt đã rồi sẽ tạm gác công việc sang một bên để tập trung cho gia đình.”
Cố Tư không có phản ứng gì, cô chỉ cúi đầu ăn cơm của mình.
So với sự phấn khích của ba người còn lại, cô có vẻ quá bình tĩnh.
Ăn xong Trì Uyên vội vàng lên lầu thay quần áo, Cố Tư thì còn xem TV ở dưới lầu một lúc.
Trì Uyên cũng thật sự không dám thúc giục cô, anh thay quần áo xong thì xuống lầu cứ đi tới đi lui bên cạnh Cố Tư.
Anh còn cố ý tìm đề tài nói chuyện phiếm với Phương Tố, hết lần này đến lần khác cố ý nhắc tới thời gian.