Tống Kình Vũ đã nói như vậy, thì Hứa Thanh Du không còn gì để nói.
Hứa Thanh Du đồng ý, sau đó cúp điện thoại, rồi từ phòng làm việc đi ra ngoài, đi thang máy một mạch xuống dưới.
Khi cô đi tới sảnh tầng một, cô nhìn thấy Viên Sơ đang đứng ở cổng chính.
Vừa rồi cô ta vào thang máy cùng Tôn Ngọc, nhưng bây giờ Tôn Ngọc không có ở bên cạnh cô ta.
Xe của Tống Kình Vũ dừng ở ven đường, Viên Sơ đi qua đó đứng ở cạnh xe nói chuyện với Tống Kình Vũ.
Hứa Thanh Du trực tiếp nhấc chân đi qua, cô cũng không có ý định trốn tránh, vừa bước tới cổng công ty liền nói, “Anh Tống, sao anh lại tới đây?”
Tống Kình Vũ vốn dĩ đang ngồi trong xe, chỉ mở cửa sổ nói chuyện với Viên Sơ, nhìn thấy Hứa Thanh Du đi tới, anh liền xuống xe.
Trong tay anh xách rất nhiều đồ, trông giống như một hộp quà, nhưng nhìn từ bao bì thì không biết bên trong là món đồ gì.
Tống Kình Vũ mang túi đồ cầm đến đưa cho Hứa Thanh Du, “Mấy ngày trước tôi có gặp một người bạn, anh ta mang đến cho tôi một ít đặc sản, nhân tiện đi ngang qua bên này tôi đem cho cô một ít.”
Tổng cộng có ba bốn túi, Hứa Thanh Du nhận lấy rồi nói lời cảm ơn.
Cô cũng không biết trong túi đựng đồ gì, tại sao lại phải khiến Tống Kình Vũ đích thân đem tới cho cô?
Sau đó Tống Kình Vũ hỏi: “Gần đây công việc của cô như thế nào? Gần đây có mệt không? Hai ngày trước tôi nói chuyện điện thoại với Giang Tổng, anh ấy nói cô biểu hiện rất tốt, năng lực làm việc rất tốt.”
Viên Sơ đang đứng bên cạnh, nghe Tống Kình Vũ nói những lời này, Hứa Thanh Du không biết có phải anh đang cố ý nói cho Viên Sơ nghe không.
Cố ý chống đỡ thể diện của bản thân.
Cô cười, “Giang Tổng là vì nể mặt anh nên mới khen tôi, chứ tôi lý lịch bình thường, nếu so với các đồng nghiệp khác thì quả thực năng lực của tôi còn rất kém.”
Tống Kình Vũ giơ tay xoa đầu Hứa Thanh Du, ““Đừng nói như vậy, tôi khá hiểu Giang tổng của các cô, anh ta không tùy tiện khen người nào đâu, cho dù là nhờ quan hệ mà vào làm việc, anh ta cũng sẽ không khen như vậy, vẫn là cô thực sự có năng lực.”
Anh hoàn toàn không để ý tới Viên Sơ, Viên Sơ ở bên cạnh có chút lúng túng.
Hứa Thanh Du cũng biết Viên Sơ đang lúng túng, nhưng cô cố ý không để ý tới cô ta.
Ngày hôm qua, sau khi nghe được bọn họ nói xấu sau lưng Quách Châu, ấn tượng của cô đối với Viên Sơ thật sự đã xuống tận đáy rồi.
Vốn dĩ cô sẵn sàng giả vờ để cho cô ta chút mặt mũi, nhưng bây giờ ngay cả giả vờ cô cũng không muốn nữa, cô cảm thấy như vậy không cần thiết nữa.
Dù sao cô cũng không sợ Viên Sơ, sau này cũng không cần cô ta giúp đỡ việc gì, cho nên bây giờ cũng không cần phải giữ thể diện cho cô ta.
Hứa Thanh Du cúi đầu nhìn túi đồ trong tay, “Anh chạy xe tới đây để tặng quà cho tôi, chờ tìm thời gian thích hợp tôi phải mời anh ăn cơm mới được, bằng không trong lòng tôi sẽ rất khó chịu.”
Tống Kình Vũ gật gật đầu, “Để tỏ lòng thành, lần sau để cho Ninh Tôn nhà cô xuống bếp, tài nấu nướng của cô tôi đã được nếm thử rồi.”
Hứa Thanh Du cười ha hả, “Để tôi về thương lượng với anh ấy, nhưng đồ ăn anh ấy làm chưa chắc anh đã dám ăn, hai chúng tôi ở với nhau nhiều năm như vậy, nhưng tôi cũng không dám để anh ấy xuống bếp nấu cơm, tôi sợ.”
Tống Kình Vũ trêu chọc, “ Đôi khi con người ta phải có tinh thần thử thách, rất nhiều việc cô phải dũng cảm thử mới được.”
Hai người bọn họ ở bên này bầu không khí rất tốt, Viên Sơ đứng cách đó vài bước, mím môi.
Sự lúng túng ban đầu của cô ta không còn nữa, có lẽ là cô ta đã nhìn ra được Hứa Thanh Du và Tống Kình Vũ đang cố ý.
Vì vậy cô ta chỉ đứng im không nói lời nào, cũng không rời đi, chỉ nhìn chằm chằm Hứa Thanh Du và Tống Kình Vũ.
Hứa Thanh Du cũng không quan tâm quá nhiều đến cô ta, nhìn thì cứ nhìn, cô cũng không sợ người khác nhìn mình.
Viên Sơ cứ nhìn như vậy, thì người trong lòng hỗn loạn cũng chỉ có cô ta.
Tống Kình Vũ nhìn những túi đồ trong tay Hứa Thanh Du, “Cô trở về nếm thử những thứ này xem mùi vị thế nào? Ở chỗ tôi còn rất nhiều, nếu cô thích tôi sẽ đưa tới thêm cho cô.”
Trước mặt Viên Sơ, Hứa Thanh Du cũng không khách sáo với Tống Kình Vũ, cười nói: “Được.”
Tống Kình Vũ nhìn chằm chằm cô một lúc, sau đó giống như thở dài một cái, “Được rồi, cô đi vào đi, tôi cũng phải đi rồi, hai ngày nữa tôi phải đi công tác, nên phải trở về nhà chuẩn bị một ít đồ đạc.”
Hứa Thanh Du suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Lần này anh đi công tác dài ngày sao? Đi mấy ngày?”
Tống Kình Vũ nói, “Ước tính sẽ mất một tuần, lịch trình và thời gian công tác có thể sẽ thay đổi, đến lúc đó tôi sẽ nói sau, bây giờ cũng chưa có chắc chắn.”
Hứa Thanh Du gật đầu, sau đó nói với anh: “Vậy chờ anh đi công tác trở về thì thông báo cho tôi, tôi mời anh ăn cơm.”
Nói xong, cô còn bổ sung thêm một câu, “Nhưng anh đừng bảo Ninh Tôn xuống bếp nấu nướng, anh ấy nấu tôi thực sự không dám ăn.”
Tống Kình Vũ cười gật đầu, “ Được được được, đi vào làm việc đi.”
Hứa Thanh Du đi tới cửa chính ở sảnh tầng một, quay đầu nhìn Tống Kình Vũ, Tống Kình Vũ đã quay đầu lên xe.
Cô không biết anh có chào hỏi Viên Sơ hay không, dù sao thì Viên Sơ cũng đang đứng đó và nhìn anh ấy.
Hứa Thanh Du đi vào cửa đại sảnh rồi quay đầu nhìn lại, xe của Tống Kình Vũ đã lái ra ngoài.
Cô cười cười, sau đó bước nhanh vào thang máy, trực tiếp ấn nút đóng cửa đi lên.
Trở về tầng làm việc của mình, cô chạy đến bên cửa sổ xem xét, không ngờ Viên Sơ vẫn còn đứng tại đó.
Cô ta cũng nhìn về hướng xe của Tống Kình Vũ biến mất.
Viên Sơ có rất nhiều điểm mà Hứa Thanh Du không thể hiểu nổi, trong đó có sự cố chấp mà cô ta dành cho Tống Kình Vũ.
Ở tuổi này, cô gái nhỏ với những rung động đầu đời, những thứ tình cảm bồng bột, u mê có lẽ đã biến mất, nhưng Viên Sơ làm sao lại không nhìn ra được, Tống Kình Vũ anh ấy không hề thích cô ta.
Theo như lời Tống Kình Vũ đã nói lúc trước, anh còn từng trực tiếp từ chối Viên Sơ.
Phàm là một người chú trọng danh dự hoặc là người có những giới hạn cuối cùng, thì sẽ không hết lần này đến lần khác đắm chìm mãi trong quá khứ.
Đặc biệt là cho đến tận bây giờ Tống Kình Vũ đối với cô ta sắc mặt chưa bao giờ vui vẻ.
Cho nên cô ta làm sao mà có thể kiên trì đến tận bây giờ, đương nhiên cũng có yếu tố thích, nhưng không khỏi hạ thấp mình quá.
Sau đó Hứa Thanh Du trở về phòng làm việc của mình, Quách Châu tình cờ cũng ở trong phòng làm việc, đang đứng cạnh một người đồng nghiệp giúp anh ta đọc bản thảo thiết kế.
Sau khi Hứa Thanh Du bước vào phòng làm việc, Quách Châu ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó lại thu hồi tầm mắt.
Hứa Thanh Du ngồi suy nghĩ miên man, sau đó quay đầu liếc mắt nhìn Quách Châu.
Khoảng thời gian này, Quách Châu có tâm trạng rất tốt, từ cách ăn mặc có thể thấy được điều này.
Cô ấy đang có tâm trạng khá tốt, vậy cô không nên nhắc tới chuyện của Viên Sơ.
Sau đó Hứa Thanh Du lại nhìn sang chỗ khác, ngồi xuống, đàng hoàng cầm lấy tạp chí bắt đầu đọc.
Một lúc sau, đến buổi trưa hết giờ làm việc, Hứa Thanh Du thu dọn đồ đạc, cầm đồ lên, Quách Châu ở bên kia giúp người ta đọc bản thảo thiết kế, trực tiếp đi tới.
Cô nhìn đồ vật trong tay Hứa Thanh Du cười hỏi, “Ai đem tặng cho cô vậy? Làm sao mà đưa tới một đống lớn như vậy?”
Hứa Thanh Du thì thào nói: “Là Tống Kình Vũ, anh ấy mới tới đây.”
Quách Châu nhướng mày, “Đến đây? Đến công ty?”
Hứa Thanh Du nói: “Ở cửa dưới lầu, tôi xuống lấy.”
Hai người vừa đi ra khỏi văn phòng vừa nói chuyện, Quách Châu kêu lên một tiếng, sau đó nói: “Viên Sơ có thể sẽ không thoải mái, thật vất vả Tống Kình Vũ mới đến đây một chuyến, vậy mà Viên Sơ lại không nhìn thấy.”
Thấy chung quanh không có ai, Hứa Thanh Du mới thấp giọng nói, “Cô ấy có nhìn thấy, lúc tôi đi xuống cô ấy đã ở dưới lầu rồi.”
Nói đến đây, Hứa Thanh Du khẽ cười một tiếng, sau đó nói, “Sau đó tôi cũng không để ý quá nhiều, tôi đi tới rồi cùng trò chuyện với Tống Kình Vũ, không biết có phải Tống Kình Vũ cố ý không, dù sao từ đầu tới cuối đều không để ý tới cô ta, cô giáo Viên chắc hẳn sẽ rất khó chịu, so với việc không gặp còn tốt hơn.”
Quách Châu nhếch khóe miệng. “Thật ra tôi cũng không hiểu, với thân phận của Viên Sơ, cộng thêm chỗ dựa là chú của cô ta, cô ta chắc hẳn có thể tìm được nhiều người có điều kiện tốt hơn, tôi trước đây nghe nói chú cô ta cũng giới thiệu cho cô ta vài người, nhưng cô ta không muốn, có lẽ cô ta chỉ muốn treo cổ chết ở một thân cây đó là Tống Kình Vũ. “
Mấu chốt là cái cây Tống Kình Vũ không cho cô ta leo lên, cô ta muốn treo ở cái cây này, người ta còn không đồng ý.
Nhưng mà cô ta quá cố chấp, sống chết không chịu rời đi.
Hứa Thanh Du gật đầu, “Về điểm này tôi với cô giống nhau, tôi nghĩ mãi mà cũng không nghĩ ra.”
Có lẽ hai người bọn họ có tính cách giống nhau, trên phương diện tình cảm họ cũng coi như là tương đối độc lập, không chịu nổi được việc người khác coi thường mình.