Trì Uyên nói xong điều này làm Phương Tố hơi dừng lại, có thể nhìn ra bà ta có chút không được tự nhiên.
Cố Tư nhéo eo Trì Uyên một chút, “Anh im đi, anh còn thấy chuyện chưa đủ lớn hay sao vậy?”
Trì Uyên cười lên, “Anh chỉ hỏi chút vậy thôi. Anh cũng đoán được mẹ cũng sẽ không đồng ý để anh đưa mẹ về mà.”
Bọn họ nói đến đây thì vừa lúc Trì Chúc đi từ lầu hai xuống, trong tay ông ta còn mang theo cái túi.
Vẻ mặt của Trì Chúc nhìn qua trái lại rất bình tĩnh, ông ta đi đến đứng bên cạnh Phương Tố sau đó nói, “Tôi lấy quần áo đây rồi, giờ đi thôi.”
Ông ta đã chuẩn bị kỹ càng cả rồi.
Cố Tư nhìn bà cụ rồi lại nhìn Trì Uyên, cô nhịn không được bật cười.
Bà cụ giả vờ giả vịt thở dài một tiếng, “Con trai lớn rồi không giữ được nữa. Đi đi, đi đi, hai đứa cứ đi đi. A Tố ở lại đây thì hơi ngượng ngùng, A Chúc nhà chúng ta thì lại da mặt dày có thể đi theo tới cửa được mà.”
Sắc mặt Phương Tố có chút ửng hồng giơ tay vỗ bả vai Trì Chúc một chút, “Ông còn mang theo quần áo làm gì vậy? Ông đưa tôi về nhà là được rồi mà.”
Trì Chúc lại không hề xấu hổ một chút nào cả, “Cái gì mà đưa bà về nhà chứ, sao lại là đưa bà về nhà rồi, không phải hai người chúng ta cùng đi à?”
Cố Tư thấy Phương Tố có chút không xuống nước được nên cười ôm cánh tay của Trì Uyên rồi nói, “Được rồi, không trêu ghẹo hai người nữa, hai người cứ đi từ từ thôi, đi đường nhớ cẩn thận nhé. Con hơi mệt rồi, con lên lầu với Trì Uyên trước đây.”
Trì Uyên gật đầu với Trì Chúc và Phương Tố sau đó đi theo Cố Tư lên lầu.
Khi hai người trở lại phòng, Cố Tư cười phá lên, “Anh nhìn kìa, ba mẹ anh hoàng hôn đỏ() rồi kìa.” () hoàng hôn đỏ夕阳红: từ chỉ những người trung niên cao tuổi hoạt động tích cực, bùng cháy hết mình có tinh thần trẻ trung như người trẻ tuổi
Trì Uyên đi qua ôm Cố Tư, “Anh còn tưởng anh cũng phải đợi đến hoàng hôn đỏ mới được đây này. Anh cảm thấy anh dùng hết sức bình sinh mới xem như bắt cóc em về nhà được. Em mà cứ kéo dài mãi không đồng ý anh thật sự không biết nên làm như thế nào mới được đây.”
Cố Tư hừ một tiếng, “Gì mà không biết nên như thế nào mới được chứ? Không phải anh có rất nhiều lốp xe dự phòng à? Bây giờ anh chỉ cần vẫy tay một cái thì Tùy Mị sẽ tới ngay lập tức đấy.”
Cô lại nhắc đến Tùy Mị, Trì Uyên thoáng có chút bất đắc dĩ.
Anh ôm Cố Tư, có chút dính người, “Em xem em cứ nhắc cô ấy mãi như vậy làm gì cơ chứ? Anh với cô ấy vô cùng vô cùng trong sáng. Cô ấy cũng không đẹp bằng em, tính cách cũng không làm người ta dễ mến như em. Anh đâu có bị mù, sao anh lại thích cô ấy được chứ?”
Cố Tư lập tức bật cười rồi đập tay Trì Uyên một cái, “Bây giờ anh biết ăn nói thật đấy, nói ngon nói ngọt mở miệng là ra.”
Trì Uyên xích lại gần Cố Tư, giọng anh từ từ trầm xuống, “Nhưng em cũng muốn nghe không phải sao? Chỉ cần em thích là anh sẽ nói cho em nghe hết mà.”
Cố Tư nhìn chằm chằm vào Trì Uyên một lúc lâu, sau đó cô chậm rãi mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng và có chút ngượng ngùng.
Đây là nụ cười lâu rồi cô không thể hiện ra.
Trì Uyên không kìm được ôm mặt hôn cô.
Chính xác mà nói, đây cũng là đêm tân hôn của hai người bọn họ.
Mọi chuyện bắt đầu mất kiểm soát từ một nụ hôn. Cố Tư cũng không biết rốt cuộc cô đã vào phòng tắm như thế nào, sau đó lại được Trì Uyên ôm ra khỏi đó ra sao, dù sao hai người cứ triền triền miên miên, cuối cùng chiến trường lại chuyển đến trên giường.
Dù sao bây giờ cơ thể của Cố Tư có chút đặc thù, Trì Uyên cũng không dám làm quá. Anh cũng chỉ hơi giải thèm một chút rồi dừng lại.
Cố Tư có chút phản ứng không kịp. Lâu rồi hai người không được tiếp xúc gần gũi như thế này, cô lại đang mang thai mà cơ thể cô vốn đã nhạy cảm nên cô có chút chịu không nổi.
Trì Uyên nằm bên cạnh cô, anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của cô.
Anh muốn nói rất nhiều điều, anh muốn nói xin lỗi, cũng muốn nói anh yêu em, nhưng anh lại cảm thấy không có lời nào có thể diễn tả được cảm xúc thực sự bên trong anh lúc này.
Chờ Cố Tư bình tĩnh lại, cô xoay người ôm Trì Uyên. Cô nói, “Trì Uyên, đây là cơ hội cuối cùng em cho anh, nếu như anh làm chuyện gì có lỗi với em thì thật sự không còn nữa đâu.”
Trì Uyên vỗ nhẹ vào lưng cô, giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng cũng rất kiên định, “Sẽ không đâu, em yên tâm đi.”
Anh có trí nhớ tốt lắm đấy.
Cố Tư nằm một lúc thì hơi mơ màng nhưng Trì Uyên lại đứng dậy mặc quần áo. Anh đi lấy máy sấy qua sấy cho khô tóc của Cố Tư lúc nãy bị ướt trong phòng tắm. Sau đó anh mang áo ngủ qua từ từ thay cho cô.
Cuối cùng anh đắp chăn cho cô sau đó nói, “Em ngủ trước đi, anh có chuyện cần giải quyết chút.”
Cố Tư cũng không mở mắt ra, cô trực tiếp nhắm mắt ngủ luôn. Trì Uyên đợi ở bên cạnh một lúc mới đứng dậy đi ra khỏi phòng đi thẳng vào phòng làm việc.
Sau khi bước vào phòng anh mới lấy điện thoại ra, trong đó có tin nhắn cấp dưới gửi đến.
Trì Uyên đi đến bên cửa sổ, anh mở tin nhắn ra rồi nhìn chằm chằm nó một lúc, sau đó anh cười chế nhạo.
Nhìn chung trí thông minh của bọn tội phạm đều không thấp. Trước đó Trì Uyên vẫn luôn nghĩ vì sao lần trước bọn họ bị đột kích trong lúc giao dịch nhưng lại không tìm thấy hàng hóa ở hiện trường. Hóa ra là như thế này à.
Tuy rằng ông cụ Tùy tuổi đã cao, nhưng chỉ số thông minh của ông cụ vẫn chưa lùi bước, ông cụ vẫn còn có thể nghĩ ra cách như vậy.
Trì Uyên ném điện thoại lên rồi bắt lại, sau đó lại ném lên rồi bắt, anh nghĩ một chút rồi gửi một tin nhắn cho cấp dưới.
Thật ra rất đơn giản, anh chỉ cần dạy bọn họ nếu lần tới lại gặp phải chuyện này thì phải xử lý như thế nào thôi.
Sau đó Trì Uyên quay lại máy tính và xem lại các tài liệu mà Tùy Mị đã gửi cho anh.
Có rất nhiều khoản thanh toán ở nước ngoài không thể tìm thấy tài khoản của bên kia, nhưng có thể rút ra một số quy luật về tần suất thực hiện các khoản thanh toán này.
Có rất nhiều tài liệu, Trì Uyên đọc từ đầu đến cuối một lượt thì cũng đã đến nửa đêm rồi.
Anh đấm vào trán, đứng dậy đi về phòng.
Cố Tư đã thay đổi tư thế, cô ngủ hoàn toàn không có hình tượng gì, hai chân đã duỗi ra khỏi chăn.
Trì Uyên có chút thở dài, anh đi qua đắp lại chăn cho cô sau đó nằm xuống.
Vài giây sau Cố Tư lại gần ôm eo Trì Uyên, cô còn lầm bầm một câu, “Sao muộn vậy?”
Trì Uyên nở nụ cười, có lẽ Cố Tư cũng không biết cô đã nói những lời này.
Đây chính là một người vô tình ỷ lại một người khác.
Trì Uyên cảm thấy rất thỏa mãn, anh ôm Cố Tư rồi cong môi ngủ thiếp đi.
Anh ở bên này cảm thấy hạnh phúc vô cùng thì ở một bên khác Tùy Mị lại có chút không như ý.
Đến bữa tối, bà cả lại bắt đầu khóc lóc.
Bà ta nói nhớ đến cảnh cả nhà cùng nhau đang cơm, bây giờ Tùy Tĩnh không còn nữa, nhìn thấy cái ghế để trống kia bà ta lại thấy trong lòng vô cùng đau khổ.
Điều này thật ra cũng có thể hiểu được, nhưng tần suất khóc của bà cả nhiều quá khiến ông cụ và ông cả đều cảm thấy có chút không kiên nhẫn.
Tùy Mị giơ tay nắm tay bà cả, “Mẹ, mẹ nghĩ thoáng chút đi mẹ. Sau này mẹ vẫn phải tiếp tục sống, mẹ cũng nên vì bản thân suy nghĩ một chút chứ.”
Bà cả lau nước mắt không nói lời nào, tất nhiên bà ta cũng không ăn nổi nữa, được người làm dìu về phòng.
Lúc Tùy Mị ăn cơm lại bị ông cụ nhắc nhở, nội dung hầu như đều bảo cô ta tạo quan hệ thật tốt với Trì Uyên.
Ông cụ vẫn chưa biết chuyện Trì Uyên và Cố Tư đã tái hôn. Tùy Mị vốn đã muốn nói ra nhưng ông cả ở bên cạnh nói đỡ với ông cụ, ý ông ta là cho dù không phải Trì Uyên thì cũng phải tìm cho ông ta một chàng rể có thể giúp đỡ người trong nhà.
Mấy lời Tùy Mị định nói ra giờ lại phải nuốt trở lại, cô ta thật sự cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Cô ta đã ăn cơm không ngon rồi, khi trở về phòng ông cả lại đi theo hỏi dạo này cô ta và Trì Uyên qua lại như thế nào rồi.
Tùy Mị ngước mắt nhìn ông cả, cô ta gằn từng chữ nói ra, “Trì Uyên và Cố Tư đã tái hôn.”
Ông cả sửng sốt nhưng cũng chỉ là sửng sốt một chút sau đó ông ta gật đầu, “Thật sự là có chút phiền phức, nhưng cũng không phải vấn đề lớn gì.”