Tùy Mị ở đằng kia thở dài một hơi, “Bầu không khí trong nhà bây giờ cũng không tốt lắm. Em thật sự không muốn ở lại đây nữa. Cho nên em chỉ nghĩ nếu như mọi chuyện bên anh tiến triển thuận lợi thì em rút ra khỏi chuyện này trước.”
Trì Uyên suy nghĩ một chút rồi mới nói, “Ông nội và ba cô sẽ để cô rời đi sao?”
Đây quả thực là một vấn đề. Tùy Tĩnh đã không còn, bây giờ Tùy Mị là hy vọng duy nhất còn lại của nhà lớn nhà họ Tùy.
Nếu bà cả đã rời đi, cô ta cũng rời đi nốt, vậy thì nhà lớn cũng chỉ còn lại duy nhất một mình ông cả nữa thôi.
Trì Uyên cảm thấy ông cả sẽ không đồng ý cho cô ta rời đi.
Bên ông cụ chắc là cũng sẽ không cho phép.
Tùy Mị im lặng một lúc sau đó nói, “Em tự có cách riêng của em.”
Trì Uyên ngừng lại giữa chừng một lát rồi mới nói, “Nếu như chuyện của nhà các cô bị lộ ra thì đây sẽ là một chuyện rất lớn đấy. Cô tự suy nghĩ cho kỹ đi, nếu cô thật sự muốn rút hoàn toàn ra khỏi chuyện này thì có lẽ cô phải làm càng sớm càng tốt thôi.”
Tùy Mị ở đầu dây bên kia thở dài một hơi, cô ta nói một câu em biết rồi, sau đó cô ta trực tiếp cúp máy.
Cố Tư ở bên cạnh nhìn Trì Uyên nghe điện thoại, một lúc lâu sau cô mới hỏi, “Chuyện gì xảy ra vậy, Tùy Mị muốn rời khỏi sao?”
Trì Uyên ừ một tiếng, anh còn nói thêm, “Chuyện của nhà họ Tùy bây giờ liên lụy đến rất nhiều chuyện khác nữa. Chi tiết có những cái gì thì anh vẫn chưa nắm rõ được. Nhưng nếu chỉ xét từ số liệu hiện có, một khi chuyện này bắt đầu lộ ra thì cũng không phải chuyện nhỏ gì đâu.”
Có lẽ tất cả mọi người trong nhà họ Tùy đều sẽ bị liên lụy vào sao? Có thể kéo theo cả một gia tộc dính líu vào luôn như vậy thì chuyện này nhất định là một chuyện rất nghiêm trọng rồi.
Cố Tư gật đầu, sau đó cô hơi cảm thán, “Mấy người nhà họ Tùy này cũng táo bạo thật đấy.”
Bọn họ quả thực rất táo bạo, đôi khi Trì Uyên cũng cảm thấy rất bội phục ông cụ Tùy.
Ông cụ đã nhiều tuổi như thế rồi vậy mà ông cụ vẫn có lòng tham với tiền tài lớn đến như vậy.
Không biết ông cụ đã từng nghĩ tới điều này hay chưa nhưng ông cụ đã già vậy rồi, ông cụ nhắm mắt xuôi tay một cái là có thể mặc kệ tất cả mọi chuyện nhưng toàn bộ nhà họ Tùy sẽ có bao nhiêu người bị ông cụ liên lụy vào cơ chứ.
Trì Uyên đưa Cố Tư vào tòa nhà chính, anh ngồi trên ghế sô pha xem phim hoạt hình với Cố Tư một lúc rồi sau đó hai người mới trở về phòng.
Sau khi vào phòng anh lại nhận được điện thoại của Tử Thư. Trì Uyên không đứng trong phòng được vài phút lại phải xoay người đi vào phòng làm việc tiếp.
Cố Tư thay bộ đồ ngủ và cô khẽ thở dài.
Cô cứ có cảm giác Trì Uyên đã trở lại trạng thái bận rộn như trong cuộc hôn nhân đầu tiên của hai người bọn họ vậy.
Cố Tư ngồi ở trên giường cầm điện thoại nhìn xem mấy tin tức.
Gần đây ngoại trừ vòng giải trí ra thì tin tức địa phương cũng không có cái gì mới mẻ cả.
Cô ngồi trên giường suy nghĩ một lúc sau đó cô lại nhớ tới chương trình tuyển chọn tài năng kia của Ninh Tôn. Cô cũng lâu rồi không xem chương trình đó rồi, cũng không biết đã thi đấu đến vòng nào nữa.
Cố Tư ngẫu nhiên tìm kiếm một chút cô mới phát hiện hóa ra đã đến vòng cuối cùng tranh đoạt chức quán quân luôn rồi.
Gần đây cô không thường qua lại với Ninh Tôn.
Lần trước Ninh Tôn quay về, thật ra hai người bọn họ cũng không nói nhiều chuyện lắm.
Nhưng lại dường như bọn họ cũng đã nói ra hết tất cả những vấn đề khúc mắc tồn tại giữa hai người rồi.
Chỉ là vấn đề đã không còn tồn tại nữa nhưng dường như hai người cũng đã không thể quay về trạng thái giống như lúc ban đầu nữa rồi.
Cố Tư đã nhấp ngẫu nhiên vào tập mới nhất của chương trình để xem một chút.
Trạng thái của Ninh Tôn rất tốt, nhìn qua thì hình như anh ta đã khôi phục lại cái loại cảm giác thờ ơ, hơi mang chút xa cách như lúc trước.
Cố Tư lướt qua các bình luận ở bên dưới, các bình luận về Ninh Tôn vẫn luôn cũng không tệ lắm.
Anh ta đi theo con đường công tử cao quý dịu dàng, đi theo con đường này thì mặc dù thu hút fan không nhanh lắm nhưng vẫn có thể duy trì fan cứng khá tốt.
Trước đây Ninh Tôn luôn theo đuổi phong cách những bản tình ca nhỏ, nhưng trong mấy tập gần đây nhất anh ta cũng đã bắt đầu nếm thử nhiều loại phong cách khác nhau.
Ví dụ như trong tập mới nhất lần này, anh ta đã hát một bài hát Rock n’ Roll với phong cách bùng nổ.
Lần đầu tiên Cố Tư thấy Ninh Tôn có bộ dáng như thế này, anh ta đang hát hết mình trên sân khấu.
Anh ta đã luôn là một người có tính cách hướng nội và nhẹ nhàng.
Lần này anh ta lại trở thành một người có cõi lòng tan nát, hình ảnh anh ta dốc hết sức lực như vậy lại làm cho Cố Tư lập tức cảm thấy có chút buồn thương.
Cô cũng không biết rốt cuộc trong lòng Ninh Tôn đã đè nén bao nhiêu chuyện nữa.
Anh ta đã quá quen với việc chịu đựng mọi thứ một mình.
Tính cách như vậy có lẽ là do hoàn cảnh sinh sống từ thời thơ ấu ảnh hưởng tạo ra.
Thật ra đây cũng là kiểu người làm cho người khác nhìn vào phải thấy xót xa.
Cố Tư xem một lúc, sau đó cô suy nghĩ một chút rồi gửi một tin nhắn cho Ninh Tôn. Cô cũng mặc kệ anh ta có thể nhìn thấy tin nhắn hay không, cô cứ cổ vũ động viên anh ta trước cái đã, cô chúc anh ta có thể giành được giải quán quân.
Chờ gửi xong tin nhắn, Cố Tư đặt điện thoại xuống
Cô cảm thấy hơi chóng mặt, cơn buồn ngủ ập đến.
Cố Tư đứng dậy đi rửa mặt trước sau đó trở lại và trực tiếp nằm xuống ngủ luôn.
Cô nằm xuống mơ mơ màng màng sắp ngủ thì cửa phòng bị mở ra.
Trì Uyên vào phòng thấy đèn trong phòng đã tắt thì không khỏi ngạc nhiên, sau đó anh lập tức làm mọi thứ một cách nhẹ nhàng. Anh đi vào phòng tắm rửa mặt trước rồi thay quần áo cẩn thận, cuối cùng anh mới nằm trên giường ôm lấy Cố Tư từ phía sau.
Cố Tư mở miệng, “Anh làm xong nhanh như vậy rồi à? Em còn tưởng phải sau nửa đêm anh mới quay lại cơ.”
Trì Uyên sửng sốt, “Anh làm em tỉnh giấc rồi sao?”
Cố Tư mơ hồ nói một câu không phải.
Một lát sau tay của Trì Uyên lại không chịu để yên.
Cố Tư tức giận đập một cái vào tay anh, “Anh không mệt à?”
Trì Uyên từ phía sau nghiêng người qua tới hôn cô, “Anh vẫn còn có thể mệt hơn một chút.”
Cố Tư đẩy anh hai lần nhưng không đẩy ra nổi. Đừng nhìn thái độ của anh lúc nào cũng rất mềm mỏng nhưng cô mà muốn từ chối cũng từ chối không được anh.
Bản thân Cố Tư thật sự rất buồn ngủ, cô đẩy tới đẩy lui không được nên nói một câu, “Dù sao em cũng đi ngủ đây, anh nhìn mà tự giải quyết đi.”
Trì Uyên thật đúng là nhìn tình huống mà tự giải quyết, anh không hề quan tâm đến chuyện Cố Tư có phối hợp với anh hay không.
Đến cuối cùng Cố Tư rốt cuộc có chút tức giận, cô giơ tay véo mặt Trì Uyên, “Anh là cái đồ không biết xấu hổ là gì, đúng thật là không biết ngượng.”
Trì Uyên cúi đầu hôn cô một cái, anh cười ra tiếng, “Anh mà ngượng thì bây giờ cũng không thể có con nổi rồi.”
Đôi khi thể diện là thứ vô dụng nhất.
Anh hiểu rất rõ chuyện này.
Lần này cũng giống như lần trước, Trì Uyên cũng không dám làm cái gì quá trớn, anh chỉ là hơi giải thèm một chút rồi để Cố Tư nghỉ ngơi.
Anh buông Cố Tư ra, Cố Tư xoay người một cái lại ngủ thiếp đi.
Trì Uyên đi tắm rửa trước sau đó lại mang nước ra lau người cho Cố Tư.
Lúc lau tới bụng anh nhịn không được cúi đầu hôn một cái lên bụng cô.
Hi vọng đứa nhóc này vừa nãy đã ngủ rồi, hy vọng nó không nghe thấy chuyện hai người bọn họ vừa làm.
Sau khi mọi việc xong xuôi, Trì Uyên cũng nằm xuống. Anh quả thực cũng rất mệt mỏi.
Anh lấy điện thoại ra rồi gửi một tin nhắn trước, đợi bên kia trả lời tin nhắn xong thì anh tắt tiếng điện thoại. Lần này anh ôm Cố Tư rồi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau Cố Tư thức dậy tương đối trễ, mặc dù hôm qua cô không phối hợp với Trì Uyên nhưng cô cũng rất mệt.
Lúc cô tỉnh lại tất nhiên Trì Uyên đã không ở bên cạnh nữa. Đầu tiên Cố Tư lấy điện thoại qua, cô nhìn chằm chằm điện thoại một lúc.
Trong điện thoại có một tin nhắn do Chương Tự Chi gửi tới.
Chương Tự Chi cũng không nói gì khác, anh ta chỉ hỏi là cô đã xem tin tức chưa.
Ý của câu này chính là đang nhắc nhở cho Cố Tư biết trong tin tức có chuyện gì đó mà cô cảm thấy hứng thú.
Cố Tư không trả lời tin nhắn của Chương Tự Chi ngay. Cô trực tiếp tìm trong tin tức địa phương nhìn một chút, trong đó quả thật có chuyện khiến cô cảm thấy hứng thú.
Theo tin tức, người dân báo có một cuộc giao dịch bất hợp pháp tại một xưởng sản xuất tư nhân ở ngoại ô thành phố.
Cảnh sát đã cử người đến kiểm tra đột xuất và phát hiện những mặt hàng bị cấm, đồng thời số lượng còn rất lớn.
Cố Tư đọc qua tin tức một lần, cô muốn biết là mặt hàng bị cấm nào, nhưng trong tin tức lại không viết.