Lương Ninh Như sửa soạn xong vừa đi vào cửa đã nhìn thấy Chương Tự Chi đang nhìn chằm chằm vào cô ta.
Cô ta vô duyên vô cớ lại bỗng cảm thấy hơi xấu hổ, “Anh nhìn cái gì vậy?”
Chương Tự Chi cười lên, “Đột nhiên cảm thấy em rất xinh đẹp.”
Giọng điệu của anh ta rất tốt, lời nói cũng rất chân thành.
Mặt Lương Ninh Như ửng đỏ sau đó cô ta giả bộ tức giận nói một câu, “Đồ lưu manh.”
Chương Tự Chi đi qua sờ đầu cô ta, “Qua ăn cơm đi.”
Trên bàn cơm, ba Lương lại căn dặn Chương Tự Chi lát nữa lái xe thì nhớ cẩn thận một chút. Dù sao đêm qua uống hơi nhiều, ông ta cũng sợ trên đường trở về không quá an toàn.
Chương Tự Chi gật đầu, “Bác cứ yên tâm ạ, cháu sẽ lái xe từ từ. Tiểu Như ngồi trên xe thì đương nhiên cháu phải cẩn thận gấp bội rồi.”
Lương Ninh Như quay đầu trừng Chương Tự Chi.
Anh ta nói chuyện với cô ta mập mờ không rõ cũng còn chấp nhận được, đằng này anh ta nói chuyện với ba cô ta cũng nói kiểu như thế là sao, nói như thế rất dễ làm người khác hiểu lầm đấy.
Cái tên đàn ông thối này, anh ta chẳng bao giờ chịu nghe hiểu lời của cô ta rồi sau đó cứ tự làm theo ý mình, cũng không biết anh ta nghĩ như thế nào nữa.
Chương Tự Chi rất nhiệt tình ăn hai bát cơm, vừa ăn vừa khen bà Lương nấu ăn ngon.
Trước đây Lương Ninh Như cảm thấy Chương Tự Chi là một tên ăn chơi, là một kẻ không coi ai ra gì, tên vô dụng tự cao, tự đại.
Nhưng bây giờ cô ta lại cảm thấy Chương Tự Chi không phải là người như vậy.
Ít ra thì anh ta cũng biết suy nghĩ thấu đáo, anh ta biết nên nói cái gì có thể làm cho người lớn vui vẻ, biết phải làm sao để thu phục lòng người.
Thật ra anh ta vẫn rất thông minh.
Bầu không khí trên bàn ăn cũng không tệ lắm.
Chờ ăn xong, bà Lương lại mang cho bọn họ rất nhiều hoa quả.
Thật ra cũng không cần mang mấy thứ như thế này từ trong nhà làm gì, trên thành phố cái gì cũng có.
Nhưng Chương Tự Chi vẫn tỏ ra rất vui vẻ, mấy thứ bà Lương đặt trên xe anh ta đều tỏ ra rất thích.
Đến lúc cuối cùng bọn họ sắp đi thì hàng xóm cũng ra tới.
Bọn họ đương nhiên biết người đàn ông lần trước về theo Lương Ninh Như lần này cũng về theo.
Hơn nữa anh ta còn đi theo Lương Ninh Như lên thăm mộ bà nội cô ta.
Tin tức trong nông thôn truyền ra vô cùng nhanh như lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Một truyền mười, mười truyền trăm, chỉ mới qua một đêm mà hầu như toàn thôn đều biết hết.
Lương Ninh Như cũng lười đi giải thích với người khác.
Những người phụ nữ nông thôn này không muốn biết sự thật, điều họ đang nghĩ mới chính là sự thật.
Những người đó đi ra đứng ở cổng nhìn Lương Ninh Như và Chương Tự Chi lên xe. Mấy người đó nói là qua chào hỏi, nhưng nghe bọn họ nói càng giống như đang trào phúng hơn, “Ây dà, Tiểu Như lại mang người bạn này về chơi à? Thím đang nghĩ lần trước đã tới một lần nói không chừng lần sau lại tới nữa, ai mà biết là lại tới nhanh như vậy chứ.”
Người này nói xong thì mấy người hàng xóm xung quanh cười hùa theo, “Nghe nói hôm qua cậu trai đi xem mắt với cháu cũng tới à? Hình như là đánh nhau luôn rồi đúng không?”
Bà Lương quay đầu nhìn mấy người hàng xóm này một chút, bà ta dứt khoát không nói lời nào.
Mấy người này ấy à, bà ta mà cãi lại một câu bọn họ còn có một đống xổ lại bà ta phía sau kìa.
Lương Ninh Như lại càng không để ý đến mấy người bọn họ làm gì.
Cô ta lên xe là Chương Tự Chi trực tiếp lái xe luôn, hai người bọn họ cứ như vậy rời đi.
Trên đường trở về, Lương Ninh Như dựa vào cửa sổ xe sau đó hỏi Chương Tự Chi, “Hôm qua anh bảo người kia thu phục Lâm Sinh như thế nào vậy, là nhúng tay vào công việc của anh ta sao?”
Chương Tự Chi hừ cười một tiếng, “Tôi cũng không phải cái gì cũng làm được. Việc của anh ta thuộc dạng bát sắt(*) thì sao mà nhúng tay dễ dàng như vậy được. Chẳng qua anh ta thật vất vả mới leo lên chức giám đốc, tôi bảo người ta cách chức anh ta thôi.”
(*) bát sắt: thuật ngữ Trung Quốc, công việc có tính ổn định cao như cán bộ công chức, viên chức quân đội, công an, cán bộ giảng dạy trong các trường công lập, nhân viên các cơ sở giáo dục công lập,..
Lương Ninh Như trừng mắt, như vậy đã siêu lắm rồi đấy.
Từng đó cũng đã đủ làm cô ta thấy ngạc nhiên.
Làm cho chức vụ của người khác thay đổi như thế này không phải là việc mà người bình thường có thể làm được đâu.
Thảo nào ngày hôm qua Lâm Sinh qua nhà lại bày ra vẻ mặt khó chịu như ăn phải phân như vậy.
Nói không chừng sau khi về nhà anh ta mắng Chương Tự Chi như thế nào đâu.
Điều tự hào nhất của gia đình bọn họ chính là công việc của anh ta.
Lúc đi xem mắt cũng giới thiệu công việc như là thương hiệu thu hút khách hàng vậy.
Bây giờ thì hay rồi, không biết sau này anh ta còn có thể kiêu ngạo như trước nữa không.
Một lát sau, Lương Ninh Như mới từ từ cảm thấy vui vẻ lên.
Thực lòng mà nói, cô ta cũng rất vui khi nghĩ trong tương lai Lâm Sinh sẽ không còn có thể ra vẻ hơn người khác chỉ vì có công việc tốt nữa.
Chương Tự Chi một đường lái xe trở về, lúc trở lại đến thành phố thì vừa lúc đến giữa trưa.
Chẳng qua bởi vì hai người bọn họ ăn sáng tương đối trễ nên hiện tại cũng không đói lắm.
Chương Tự Chi suy nghĩ một chút rồi lái xe đưa Lương Ninh Như qua Club nhà mình.
Anh ta nói là bây giờ cô ta nghỉ ngơi một lúc trong Club đã, đến chiều anh ta lại đưa Lương Ninh Như đi làm.
Ban ngày Club không có khách.
Lương Ninh Như cũng quyết định đi qua, cô ta ngồi một lát trong sảnh chính trước.
Sau đó cô ta cảm thấy ngồi không như vậy hơi chán. Cô ta suy nghĩ một chút rồi đi qua cầu thang lên lầu hai.
Chương Tự Chi thấy thế thì đi theo phía sau cô ta.
Lương Ninh Như đi thẳng qua phòng mô hình 3D của Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi thấy thế vội vàng chạy qua muốn ngăn cản nhưng Lương Ninh Như lại giương mắt nhìn chằm chằm vào anh ta, “Tránh ra.”
Chương Tự Chi mím môi suy nghĩ một chút rồi cuối cùng vẫn ngoan ngoãn tránh ra.
Lương Ninh Như mở cửa bước vào, cô ta đã biết công tắc ở đâu cho nên đi qua trực tiếp mở ra.
Trong phòng xuất hiện hình ảnh thấp thoáng.
Cô ta nghĩ một chút rồi lại đi qua kéo rèm cửa lại.
Được lắm, trong phòng đầy ngay tắp lự.
Chương Tự Chi đứng ở cửa liếc qua mô hình 3D của Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như chưa kịp mở miệng nói cái gì anh ta đã nhanh miệng nói trước, “Thì những lúc rảnh rỗi tôi hay nhớ em đó, sau thì đặt làm một cái mô hình như vậy để lúc tôi nhớ em mà không gặp được em thì tôi qua ngắm mô hình vậy thôi.”
Mô hình được làm rất chân thật, tỉ lệ một với một. Lương Ninh Như cau mày lại, “Quả nhiên cách tiêu xài của mấy kẻ có tiền các anh khác với người bình thường thật mà.”
Chương Tự Chi mím môi, anh ta không dám nói một lời nào.
Ngoại trừ mô hình 3D của Lương Ninh Như trong này còn có mô hình của Cố Tư.
Lương Ninh Như đi về phía mô hình của Cố Tư, cô ta chăm chú nhìn nó, “Anh còn đặt cả mô hình của cô Cố à.”
Chương Tự Chi vội vàng giải thích, “Cái này không phải do tôi đặt. Trước đó Trì Uyên qua đây biết tôi có thứ như thế này cho nên anh ấy bảo tôi làm cho anh ấy một cái. Em cũng biết mà, có một đoạn thời gian Trì Uyên và Cố Tư cãi nhau giận nhau rất nghiêm trọng, không ai ngờ đến việc hai người bọn họ còn có thể tái hợp. Trì Uyên lúc đó còn khổ hơn tôi bây giờ cho nên anh ấy mới bảo tôi làm ra cái này, lúc đó anh ấy cũng thường xuyên sang đây xem.”
Còn khổ hơn anh ta bây giờ, anh ta nói lời này cũng thật là…
Lương Ninh Như mới phát hiện ra Chương Tự Chi cũng rất biết cách kể khổ thay bản thân.
Những mô hình nhân vật còn lại thì cô ta lại không nhận ra ai cả.
Lương Ninh Như nhướng mày, “Sao anh không làm một cái cho bản thân vậy?”
Cô ta nói như thế làm cho Chương Tự Chi mới hoảng hốt nhớ đến chuyện này, “Em nói cũng đúng nhỉ. Đã làm cho em một cái rồi đương nhiên cũng phải làm cho tôi một cái để đặt bên cạnh em chứ, nếu chỉ có một người thì cô đơn lắm chứ phải à.”
Các cách suy nghĩ của anh ta quả thật phải làm cho người khác phải bội phục sát đất mà.
Lương Ninh Như quả thực là không làm gì được anh ta.
Cô ta lại ở chỗ này tham quan một lát sau đó đi qua bàn điều khiển ánh sáng của Chương Tự Chi nhìn một chút.
Thật ra cô ta cũng không hiểu mấy thứ đồ công nghệ cao như thế này cho lắm.
Lương Ninh Như nghiên cứu một chút, “Cả một bộ này chắc tốn không ít tiền đúng không?”
Chương Tự Chi gật đầu, “Đúng là không ít, nhưng cũng được, có thể chấp nhận được.”
Lương Ninh Như ừ một tiếng, “Lần sau đừng tiêu tiền vào mấy nơi phí phạm như thế này nữa. Có tiền cũng không phải là có thể phung phí như vậy. Lần sau anh mua mấy món đồ có số tiền lớn như thế này thì hỏi tôi một tiếng, tôi bảo được thì mới được mua, biết chưa?”
Chương Tự Chi nhanh chóng gật đầu, “Rồi, rồi.”
Lương Ninh Như quay đầu nhìn một chút.
Cô ta có thể xác định anh ta lại không nghe hiểu lời cô ta nói.