Ninh Tôn do dự một chút nói: “Nếu như em không thì thì anh còn yên tâm một chút. Anh đi quay về, em có thể ở bên cạnh anh được.”
Hứa Thanh Du giơ cánh tay ra choàng tay qua cánh tay Ninh Tôn, “Nếu như em xin từ chức với chị Thái, anh có nói chị ấy tìm một trợ lý nữ khác cho anh không?”
Ninh Tôn mỉm cười, “Sao có thể được chứ. Bây giờ hở một chút là anh bị người khác tung tin đồn xấu, bên chị Thái ngày nào cũng sống trong lo sợ. Vì để tránh nhiều phiền phức thì chắc chắn bên chỗ công ty sẽ sắp xếp cho anh một trợ lý nam.”
Nghe anh ấy nói như vậy, Hứa Thanh Du cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cô cười toe toét, “Nếu là như vậy thì em có lòng tin để từ chức rồi. Sau này cũng không chăm sóc nhiều nữa, em cứ yên chí diễn bạn gái anh là được.”
Ninh Tôn giơ tay ôm qua cô, “Không chăm sóc cho anh nữa sao? Em còn muốn dọn đi chỗ khác ở hay sao chứ. Đừng có mong là chạy thoát được anh. Anh nói cho em biết em đã lên đúng thuyền của hải tặc rồi đấy, có muốn xuống cũng không xuống được đâu.”
Cả hai đi dạo vui vẻ, cuối cùng bắt taxi trở về nhà.
Buổi tối không có chuyện gì, Hứa Thanh Du sắp xếp kĩ giấy chứng nhận và học lực lại, cô định là ngày mai sẽ đi thử.
Ngày mai Ninh Tôn cũng bắt đầu đi quay. Lúc tối, chị Thái có điện thoại đến muốn anh ấy chuẩn bị một chút những thứ cho ngày mai.
Thực ra những thứ này cũng không cần chuẩn bị gì cả. Ninh Tôn hay chạy lịch trình đã quen rồi.
Vào buổi tối, anh và Hứa Thanh Du đi ngủ sớm, Nửa đêm, Hứa Thanh Du bị thức giấc.
Cô mơ hồ vỗ vỗ cánh tay Ninh Tôn, “Anh bớt bớt lại đi.”
Ninh Tôn không nhịn được, trong lòng anh đang ôm người con gái anh yêu. Anh ta lại là một người đàn ông, sao có thể bảo anh ta tém lại được chứ.
Ninh Tôn không nghĩ nhiều mà lăn qua lăn lại và đè lại, “Em cứ ngủ đi, đừng có quan tâm đến anh.”
Hứa Thanh Du nhắm mắt lại và cảm thấy có chút cáu kỉnh.
Cô ấy có ghét hay không, anh cũng không quan tâm nữa. Dù sao anh ta muốn mình vui vẻ mà thôi.
Sau khi chờ một lúc, không biết đã bao lâu rồi, Hứa Thanh Du đã thực sự kiệt sức, mặc dù cô ấy không hề nỗ lực trong suốt quá trình.
Cô ấy chỉ trở mình một cái rồi ngủ thiếp đi.
Nhưng mà nhờ phúc của Ninh Tôn, lúc mới ngủ Hứa Thanh Du nằm mơ rất nhiều, và không cách nào ngủ ngon được. Nhưng nhờ Ninh Tôn, mà đến sau này cô không còn mơ nữa mà ngủ một giấc đến sáng.
Ngày hôm sau, Hứa Thanh Du dậy trước và đi nấu đồ ăn. Sau đó, cô mới qua kêu Ninh Tôn dậy.
Không ngờ tinh thần của Ninh Tôn rất sảng khoái. Thật sự là khiến Hứa Thanh Du khó hiểu.
Hai người họ đi ra ngoài sau khi ăn xong, anh tài xế đã đợi sẵn ở dưới nhà.
Nhìn thấy Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đi tới, anh tài xế cười nhạt, “Vẫn là đi theo hai người thoải mái nhất.”
Ninh Tôn xách hộp trang điểm lên xe. “Đi theo tôi có thoải mái không? Vậy mà anh xem đồng chỉ Tiểu Hứa ngày nào cũng chê em này nọ đó.”
Hứa Thanh Du chỉ phối hợp cười nhạt, “Anh nhiều chuyện thế nhỉ, em chịu hết nổi rồi đó nhé.”
Anh lái xe khởi động xe và lái đi, vừa lái xe vừa nói: “Vậy thì mấy đứa thấy nhiều chuyện thật sự đâu. Tôi cũng gặp nhiều chuyện đó nên tính khí cũng không nóng nảy như trước nữa.”
Cũng không cần hỏi Hứa Thanh Du, bản thân anh tài xe nói: “Sao tôi cũng thấy những trợ lý của mấy người nghệ sĩ đó, mấy người đó bị đối không bằng con người thì phải?”
Hứa Thanh Du đã nghe nói về việc những người nổi tiếng bắt nạt trợ lý trước đây. Lần trước Linda tát trợ lý trước mặt cô ấy, Hứa Thanh Du coi như cũng đã học được một bài học.
Cô gật đầu, “Vì vậy bây giờ em mới chê này chê nọ anh ấy. Nên giờ em mới đi ra ngoài tìm, chịu không nổi anh ấy nữa. Đi theo ông chủ Ninh em bị họ bôi đen thành bộ dạng như thế này rồi đó.”
Anh tài xế cũng có biết những bình luận tiêu cực về Hứa Thanh Du trên mạng. Tuy rằng có nhiều người đứng về phía cô và Ninh Tôn, nhưng mà những người hâm mộ nữ đó của Ninh Tôn vẫn thấy Hứa Thanh Du không xứng với nghệ sĩ của bọn họ. Đều mắng mỏ cô ấy thậm tệ.
Anh tài xế gật đầu, “Đây cũng có thể là cuộc chiến giữa các người phụ nữ đó. Cô cứ nhìn anh này, cũng không có người mắng chửi gì anh vì thường tiếp xúc với Ninh Tôn.”
Những người hâm mộ nữ đó chỉ ghen tị với những người phụ nữ bên cạnh Ninh Tôn, và anh tài xế nói: “Cho dù anh có ôm Ninh Tôn ở nơi công cộng, anh đoán những người đó sẽ không nghĩ nhiều.”
Hứa Thanh Du cười và quay sang nhìn Ninh Tôn, “Anh có muốn thử xem không, coi những người hâm mộ kia có thích hay không?”
Ninh Tôn nghiêng mắt nhìn Hứa Thanh Du, “Em chịu cho anh làm như vậy à.”
Mắt của Hứa Thanh Du cười sắp sập xuống, “Anh tài xế không phải người ngoài, chỉ ôm anh một cái chứ không có chuyện gì khác. Nhìn anh đi sao lại keo kiệt như vậy chứ.”
Ninh Tôn cười bất lực, lắc đầu, và không nói gì.
Đưa Ninh Tôn đến chỗ quay phim xong, Hứa Thanh Du cũng không đi theo vào. Cái gan của cô càng ngày càng lớn rồi.
Trước đây, cho dù cô ấy tự nhận mình là bạn gái của Ninh Tôn, cô ấy cũng rất có trách nhiệm, mang theo hộp trang điểm và theo sát bước đi của Ninh Tôn suốt chặng đường.
Nhưng bây giờ lại có sự khác biết rất lớn, tâm lý của cô ấy cũng đã thay đổi.
Sau khi Ninh Tôn đến chỗ làm việc, cô đã nhờ tài xế đưa đến công ty mà cô đã đến ngày hôm qua.
Hôm nay cô ấy đã đem bằng tốt nghiệp và một số giấy tờ liên quan, cô muốn thử một lần.
Tài xế lái xe đưa cô đến đó có chút bất ngờ, “Cô thực sự định nghỉ việc à.”
Hứa Thanh Du suy nghĩ một chút, “Ninh Tôn tiếp theo cũng phải quay phim. Em cũng không thể vào đó nên muốn đi ra ngoài học tập một chút. Đợi anh ấy hoàn thành xong mọi chuyện em sẽ suy nghĩ lại.”
Người lái xe suy nghĩ một chút rồi gật đầu, “Nhưng nếu bây giờ cô đi theo anh ta, thì không phải lúc nào cô cũng ở bên cạnh anh ấy. Bây giờ anh ta đang quay phim, cô cũng có thời gian làm việc của mình, cả hai người cũng không làm lỡ việc của nhau . “