Mục lục
Yêu Lại Từ Đầu Cố Tư Trì Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tốt lắm, bây giờ Trì Cảnh cũng học được cách châm ngòi ly gián rồi.

Trì Uyên cười như không cười nhìn anh ta, sau đó anh nói, “Ừm, gọi điện thoại cho người bên phía kho hàng. Có một số việc cần thông báo cho họ mà lại khá nhiều chi tiết nên nói cũng hơi lâu.”

Trì Uyên giải thích nghiêm túc quá nhưng lại khiến người ta cảm thấy có gì đó không ổn.

Trì Cảnh không so đo nhiều như vậy, gật đầu nói, “Được rồi, vậy tôi về nhà trước đây, hai người cũng nên về nhà ăn cơm thôi.”

Cố Tư gật đầu với anh ta.

Chờ Trì Cảnh rời đi, Cố Tư mới nhìn Trì Uyên, “Anh gọi cho ai mà lâu như vậy? Lại là nói chuyện bàn bạc với Tùy Mị à?”

Vốn dĩ Trì Uyên muốn giải thích, nhưng ánh mắt anh lại rơi vào trên mặt Cố Tư. Không biết sao anh lại dừng lại, mấy lời giải thích vốn định nói ra cũng dừng luôn.

Anh nói một câu lập lờ nước đôi, “Nói chuyện kinh doanh cả ấy mà.”

Anh nói mấy lời này cũng có nghĩa là gần như ngầm thừa nhận những gì Cố Tư nói.

Cố Tư không quan tâm lắm mà hừ một tiếng, “Ừm, em tin các anh nói toàn về việc kinh doanh cả mà.”

Nói xong cái này cô lập tức đổi chủ đề, “Được rồi, đi thôi nào. Chắc cũng sắp ăn cơm rồi.”

Trì Uyên cảm thấy trong lòng có chút khó chịu. Lúc đầu anh tưởng anh nói như vậy thì Cố Tư sẽ níu lấy mà tiếp tục hỏi anh nói những chuyện gì với Tùy Mị, cô sẽ bắt anh liệt kê rõ ràng chi tiết từng cái một ra cho cô chứ.

Ai ngờ Cố Tư cũng không làm như vậy, cô thật sự rất thoải mái.

Thoải mái đến mức khiến trong lòng anh thấy khó chịu như vậy.

Trì Uyên quay lại tòa nhà chính với Cố Tư. Họ về vừa đúng lúc mọi người đang chuẩn bị ăn cơm, bà cụ còn định bảo người làm đi tìm Cố Tư về.

Cố Tư mỉm cười chào bà cụ sau đó vào phòng ăn.

Trì Uyên nhìn Cố Tư cười, trong lòng thấy khó chịu biết bao nhiêu.

Tại sao cô lại không ghen chứ?

Trì Uyên chưa bao giờ cảm thấy làm cho một người ghen lại khó đến như vậy.

Anh vắt óc suy nghĩ nhưng dường như cũng không tìm ra cách nào làm Cố Tư ghen nổi.

Cảm giác này rất tệ.

Cho dù trên thương trường anh phải đối mặt với những vấn đề lớn đến đâu, anh cũng chưa bao giờ rơi vào tình cảnh không biết nên bắt đầu như thế nào như bây giờ.

Buổi tối Trì Chúc không đúng giờ về nhà ăn cơm, trong bữa tối Cố Tư có nhắc một câu.

Bà cụ ở bên cạnh lại nói, “Có lẽ là qua chỗ A Tố rồi.”

Cố Tư sửng sốt một chút sau đó cô cong khóe miệng, “Ông cả hành động cũng nhanh quá nhỉ.”

Bà cụ có chút bất đắc dĩ, “Vậy là hai người phải có một lần ly hôn mới có thể hiểu hết được mấy đạo lý trong hôn nhân à?”

Trì Uyên xoay mắt liếc Cố Tư một chút.

Câu nói này của bà cụ cũng phù hợp cho trường hợp của hai người bọn họ nữa.

Cố Tư thì lại không nghĩ đến chuyện của bản thân, cô khẽ gật đầu, “Chẳng qua cháu cảm thấy như thế cũng khá tốt đấy chứ ạ. Sau này hai người bọn họ sẽ càng hiểu nên chọn cách nào sống với nhau thế nào thì càng có lợi cho cuộc sống hôn nhân của họ hơn.”

Bà cụ ừ một tiếng rồi nói, “Bà xem tình hình hai đứa nó chắc cũng sắp tái hôn đến nơi rồi.”

Ánh mắt bà cụ di chuyển qua lại giữa Cố Tư và Trì Uyên, “Hai đứa cũng đừng trách bà nội nói nhiều, hai người bọn họ đều sắp tái hôn rồi mà hai đứa tính khi nào mới nghĩ đến chuyện này hả?”

Cố Tư cười, “Cái này ấy ạ, cứ để xem đã ạ, dù sao cháu cũng không sốt ruột.”

Trì Uyên cũng không biết dây thần kinh nào nhảy sai chỗ mà anh cũng nói tiếp một câu, “Ừm, cháu cũng không vội lắm.”

Cố Tư hơi ngạc nhiên, cô quay đầu nhìn Trì Uyên một chút, mấy giây về sau cô cười gật đầu, “ vậy à?”

Trong lòng Trì Uyên đột nhiên run một cái.

Sau đó Cố Tư lại nói một câu, “Vậy thì tốt rồi, cuối cùng hai chúng ta cũng có được một thỏa thuận chung.”

Bà cụ không biết những chuyện mờ ám xảy ra giữa hai người nên chỉ có thể thở dài một hơi.

Đúng là không thể nào mà nói chuyện tái hôn với hai đứa này mà.

Nói ra thì hai người kia dửng dưng như không, trái lại bà cụ bị làm cho tức không ít.

Sau đó thì không khí bữa ăn có chút buồn tẻ, không ai nói năng gì nữa.

Cho đến khi bữa ăn kết thúc, bà cụ bảo người dìu đi nói đi ra ngoài đi dạo một vòng cho khuây khỏa.

Cố Tư cẩn thận duỗi eo, “Vừa nãy em đi dạo qua rồi, giờ em chỉ muốn lên nằm thôi, mệt quá đi.”

Trì Uyên lập tức nói, “Anh đi lên với em.”

Cố Tư quay đầu lại nhìn anh một chút, “Ừm, được.”

Dáng vẻ cô bình thường, không thấy tức giận chút nào, cũng không nói không thèm quan tâm Trì Uyên.

Nhưng chỉ như thế này đã khiến Trì Uyên khó chịu vô cùng.

Hai người về phòng, Cố Tư thay quần áo khác, sau đó cô nằm trên giường lấy điện thoại ra lật xem tin tức.

Trì Uyên do dự một chút rồi đi đến bên giường ngồi xuống, “Hôm nay em ở nhà cảm thấy như thế nào? Con có ngoan không em, nó có làm em khó chịu không?”

Thật ra mấy lời này chỉ là lựa lời bắt chuyện mà thôi.

Cố Tư di chuyển ánh mắt từ điện thoại sang khuôn mặt của Trì Uyên, vẻ mặt của cô vẫn giống như thường lệ, “Cũng bình thường. Con vẫn luôn rất ngoan mà, ít nhất bây giờ em cũng không thấy chỗ nào khó chịu lắm. Bác sĩ gia đình nói bụng sẽ từ từ to lên nên sau này có lẽ sẽ hơi mệt chút.”

Nhìn qua cô thật sự không bị tức giận bởi mấy câu không lựa lời của Trì Uyên lúc nãy khi ăn cơm.

Nhưng trong lòng Trì Uyên không hiểu sao lại hi vọng cô không vui.

Cô không vui nghĩa là cô quan tâm, cô đang ghen.

Người phụ nữ này bây giờ lại không có phản ứng gì, rốt cuộc là đang làm sao vậy chứ.

Trì Uyên chờ một lúc. Anh thật sự không biết nên tìm chủ đề nào để nói chuyện với Cố Tư nữa.

Mà lúc này điện thoại di động của anh rung lên hai lần. Trì Uyên lấy ra xem một lượt, sau đó cầm điện thoại đứng dậy.

Anh nói, “Anh qua phòng làm việc một chút. Có gì em đi ngủ sớm đi, anh đi xử lý mấy việc đã.”

Cố Tư cũng không nhìn anh, cô chỉ ồ một tiếng, “Anh cứ đi làm đi.”

Trì Uyên rời khỏi phòng.

Qua vài giây Cố Tư đặt điện thoại xuống, mặt cô xụ xuống.

Người đàn ông xấu xa này, hôm nay còn dám nhây thử với cô.

Đúng là lâu rồi không bị xử lý nên không biết nặng nhẹ như thế nào mà.

Cố Tư đứng dậy đi rửa mặt sau đó quay lại tắt đèn đi ngủ luôn. Cũng không có thứ gì hay trên điện thoại, cô ngủ còn thấy tốt hơn.

Trì Uyên cũng không ở lại phòng làm việc lâu lắm.

Chủ yếu là gọi hai cuộc điện thoại, sau đó nhận hai tin nhắn và đọc một vài tài liệu được cấp dưới gửi qua.

Lại sau đó anh quay về phòng, vừa mở cửa phòng anh lập tức đứng hình.

Cố Tư đã tắt đèn đi ngủ.

Trì Uyên đi về phía giường, anh cũng không bật đèn. Anh nhỏ giọng gọi Cố Tư nhưng cô cũng không phản ứng chút nào.

Cô thật sự là không có chuyện gì trong lòng nên mới sớm như vậy cũng đã ngủ mất mà.

Trì Uyên có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhẹ nhàng đi vào phòng tắm rửa mặt sau đó quay lại nằm trên giường.

Cố Tư đang nằm quay lưng về phía anh. Trì Uyên nghĩ qua nghĩ lại rồi ôm Cố Tư vào lòng. Cố Tư theo thói quen trở mình và dựa vào vòng tay anh.

Sau đó hình như Cố Tư tỉnh, cô ngẩng đầu lẩm bẩm một câu, “Trên người anh lạnh quá.”

Nói xong cô lại nhúc nhích hai lần nữa rồi tìm một vị trí thoải mái ngủ thiếp đi.

Trì Uyên giơ tay lên sờ đầu cô, anh nhỏ giọng nói, “Em cũng thật là làm khó người khác mà, làm em ghen sao còn khó hơn lên trời nữa.”

Cũng không biết Cố Tư có nghe thấy không, dù sao cô không có phản ứng nào cả.

Đêm nay Cố Tư ngủ rất ngon nhưng Trì Uyên lại hơi khó chịu.

Làm bộ cho nghiệp quật rồi khó chịu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK