Hứa Thanh Du bên này bắt đầu xào rau, Ninh Tôn cũng liền ra ngoài.
Mẹ Ninh vẫn còn đứng ở cửa, nhìn Hứa Thanh Du, bà thấp giọng, giọng điệu giống như một tên trộm, “Tiểu Du, con nói thật với bác, vừa rồi con trở về nói gì với Ninh Tôn, hai người các con hiện tại có điểm gì đó là lạ nha.”
Hứa Thanh Du kiềm chế để mình không được đỏ mặt, “Là lạ ở chỗ nào ạ? Không phải vẫn giống như lúc bình thường sao?”
Mẹ Ninh si mê cười hai tiếng, “Con đừng giả bộ với bác, hai người các con không giống bình thường, A Tôn đặc biệt thích quấn lấy con.”
Thật ư? Hứa Thanh Du biết, Ninh Tôn như này, thì không thể chạy thoát khỏi ánh mắt của mẹ Ninh.
Hứa Thanh Du một bên xào rau một bên nghiêm mặt nói, “Còn không phải trước đó anh ấy chọc con tức giận sao, vừa rồi con trở về dạy dỗ anh ấy một trận, anh ấy nhìn con có vẻ không vui, hiện tại có lẽ đang muốn lấy lòng con.”
Mẹ Ninh cong môi, hiển nhiên không tin lời giải thích của Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du liếc mắt nhìn, có thể thấy được sự nghi ngờ trên mặt của mẹ Ninh
Cô cố ý hỏi, “Sao thế ạ, bác thấy tình cảm của hai chúng con tốt hơn, bác nhìn không thoải mái sao?”
Mẹ Ninh hừ mũi, “Con nói cái gì vậy? Hai người các con tình cảm tốt lên bác làm sao lại không thoải mái, bác đương nhiên hi vọng hai người các con hạnh phúc mĩ mãn mãi mãi ở bên nhau.”
Nói xong bà chẹp chẹp miệng, “Nhưng hiện tại bác cảm thấy hai đứa có chút không bình thường, quá tốt làm người ta lại sợ hãi.”
Nói xong bà quay người bước ra ngoài, “Có chuyện, chắc chắn là có chuyện gì đó, hai người này chắc chắn có chuyện gì đó giấu mình, chờ đó, mình bảo đảm có thể túm được đuôi hồ ly của hai đứa này.”
Hứa Thanh Du bật cười, cô thật sự không tin mẹ Ninh có thể phát hiện ra sự khác biệt giữa cô và Ninh Tôn.
Chuyện này chỉ có cô cùng Ninh Tôn hai người biết.
Hứa Thanh Du xào thức ăn xong, mẹ Ninh cùng Ninh Tôn cũng đã ngồivào bàn ăn.
Hai người ngồi đối mặt với nhau, chắc chắn là hai người đã nói cái gì đó trước khi Hứa Thanh Du bưng thức ăn ra.
Bởi vì hai người bọn họ nhìn thấy Hứa Thanh Du ra tới, đồng thời ngồi thẳng người, đồng thời dời tầm mắt ra xa.
Hứa Thanh Du bỏ đồ ăn xuống, cũng không xoay người rời đi, mà nhìn chằm chằm cả hai người, “Vừa rồi hai người họp nhóm nói gì thế, nói cho con nghe một chút.”
Ninh Tôn biểu lộ rất ôn hòa, “Mẹ anh hỏi anh tại sao tự nhiên lại đối tốt với em như vậy, có phải là có âm mưu gì không?”
Hứa Thanh Du quay đầu nhìn mẹ Ninh, mẹ Ninh thì nhìn Ninh Tôn, “Con cho rằng con giấu được kỹ lắm sao? Chỉ những cử chỉ nhỏ của con đều đã phản bội con rồi, vừa rồi hai mẹ con mình ngồi ở trên ghế sô pha, ánh mắt của con dán ở trên người của Tiểu Du, ánh mắt đó chưa bao giờ có từ trước đến nay, thái độ của con hôm nay cũng không đúng lắm, con nói thật cho mẹ biết, trong lòng con đang suy tính điều gì?”
Hứa Thanh Du đột nhiênbật cười, cô ngồi xích lại gần mẹ Ninh,nhìn bà, “Có thể lắm, hoặc bác cũng có thể hiểu, anh ấy bị sức hấp dẫn của con chinh phục rồi.”
Mẹ Ninh liếc nhìn Hứa Thanh Du một cái, “Nói vớ vẩn, cái kiểu giải thích này chỉ có thể lừa gạt những kẻ không có đầu óc thôi, hai người hôm nay thừa lúc tôi không có ở đây, nhất định đã nói chuyện gì đó vô cũng quan trọng.”
Ninh Tôn có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Vậy mẹ nói xem con phải trả lời thế nào, con thật sự không có chủ ý quỷ quái gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy cô ấy rất tốt, đáng để con dụng tâm đối đãi.”
Hứa Thanh Du đứng thẳng người không có ý định tiếp tục chủ đề này, dù sao cũng không cho ra được kết quả gì.
Cô hướng về phía Ninh Tôn nói, “Nhanh qua đây bưng thức ăn cùng em, em ngồi ở chỗ này ngại quá.”
Ninh Tôn dừng lại, nhanh chóng đứng lên, đi theo Hứa Thanh Du đi về phía phòng bếp.
Mẹ Ninh ở bên cạnh gọi này này này, “Nhìn thấy không, nhìn thấy không,trước đây nó nào có nói chuyện tốt như vậy, còn có con, Tiểu Du, con trước kia cũng sẽ không dùng giọng điệu thẳng thắn như vậy để sai bảo nó, hai người chắc chắn là có chuyện gì đó.”
Mẹ Ninh cao giọng nói, “Hai người các ngươi chắc chắn là có chuyện gì đó.”
Hứa Thanh Du vểnh khóe miệng không có trả lời, đợi đến khi đi vào phòng bếp, cô mới lấy đĩa thức ăn đưa cho Ninh Tôn.
Ninh Tôn không đỡ lấy đĩa thức ăn, mà đưa tay nắm lấy cằm của Hứa Thanh Du trực tiếp hôn lên.
Hứa Thanh Du bị dọa sợ, nhưng mẹ Ninh vẫn còn ngồi ở bên ngoài, bà lại là một người tốt, không chừng sẽ đi vào phòng bếp.
Mặc dù nói người yêu hôn nhau cũng không gây ảnh hưởng gì, nhưng mà dù sao nếu hình ảnh này bị người khác bắt gặp cũng không tốt lắm.
Hứa Thanh Du không dám động đậy, chỉ dám giơ tay đấm lên bả vai Ninh Tôn, để anh nhanh chóng buông mình ra.
Ninh Tôn hôn sâu một cái, rồi mới thả cô ra, giọng nói được anh đè ép xuống, “Em càng xấu hổ, anh lại càng muốn bắt nạt em.”
Hứa Thanh Du trừng mắt, “Không biết xấu hổ.”
Ninh Tôn cầm lấy đĩa thức ăn trong tay cô, xoay người đi ra khỏi phòng bếp.
Hứa Thanh Du đứng tại chỗ vội vàng sờ sờ mặt mình, rất tốt lại đỏ mặt rồi.
Cô không biết Ninh Tôn bị làm sao, giống như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc*, đối với nàng vừa quấn quýt vừa tinh tế lại ngọt ngào, nếu những thứ tinh tế kia không khiến người khác phải trả giá bằng mạng sống của mình, nhưng anh mở miệng thì có thể.
*mạch Nhâm Đốc: Mạch Đốc cai quản phần dương của cơ thể, mạch Nhâm cai quản phần âm của cơ thể. Hai dòng mạch này có một mạch thì kiểm soát tất cả các huyệt âm, một mạch thì kiểm soát tất cả các huyệt dương. Do đó, khi 12 kinh mạch này có vấn đề thì đầu tiên phải đả thông mạch Nhâm và mạch Đốc, khí huyết sẽ được lưu thông.
Làm cho cô không có chút sức lực nào để chống đỡ lại.
Hứa Thanh Du đợi một lúc mới đi ra ngoài, nhìn thấy mẹ Ninh mặt vẫn đầy phòng bị nhìn chằm chằm Ninh Tôn.
Ninh Tôn có chút bất đắc dĩ, “Tại sao mẹ lại dùng bộ dạng này để nhìn con? Con thực sự không có làm bất cứ chuyện gì trái với lương tâm, mẹ làm thế này khiến con không dám đối xử tốt với Tiểu Du.”
Mẹ Ninh hừ tiếng cũng không nói lời nào nữa, chỉ dùng ánh mắt dò xét nhìn anh.
Lúc ăn cơm, Ninh Tôn lúc nào cũng vô tình hoặc cố ý liếc nhìn Hứa Thanh Du, ánh mắt mang tính xâm lược của anh khiến Hứa Thanh Du không có cách nào không chú ý.
Hứa Thanh Du lúc mới đầu đối mặt với anh, nhìn anh, mỉm cười với anh, nhưng sau đó dưới cái nhìn áp bức của anh cô nhìn cũng chả dám nhìn nữa.
Thật vất vả chịu dựng qua được bữa cơm này, Hứa Thanh Du thu dọn bàn ăn, muốn đi đến ghế sô pha ngồi.
Kết quả Ninh Tôn tới lôi kéo tay cô, “Đi ra ngoài chút đi, trời vừa mới mưa xong, bên ngoài thời tiết rất dễ chịu.”
Bên ngoài trời quang đãng, bầu không khí thực sự rất dễ chịu.
Hứa Thanh Du quay đầu nhìn mẹ Ninh, mẹ Ninh vội xua tay, “Bác không đi đâu, nhỡ lại giống như buổi trưa, con lại mặc kệ bác ở bên ngoài thì làm sao bây giờ, hai con đi đi, vừa nãy bác xem điện thoại, nên bây giờ buồn ngủ quá đỗi, muốn đi ngủ.”
Ninh Tôn vốn dĩ cũng không muốn mang theo mẹ Ninh cùng đi ra ngoài.
Anh và Hứa Thanh Du không có bất kỳ cơ hội nào để hẹn hò, cuối cùng bây giờ cũng không phải đi làm, bên cạnh cũng không có ai, hai người phải nhân dịp này để có khoảng thời gian thật tốt ở bên nhau.
Ninh Tôn ừ một tiếng, “Vậy mẹ nghỉ ngơi thật tốt, chúng con đi trước.”
Hai người vẫn như cũ mặc quần áo ở nhà đi ra ngoài.
Thời tiết rất tốt, người đi ra ngoài tản bộ cũng nhiều, trên hành lang chung cư có một số cụ ông và cụ bà đỡ nhau chậm rãi đi ra.
Hứa Thanh Du nhìn thấy hình ảnh như vậy không khỏi hâm mộ,cô đưa tay khoác lấy cánh tay Ninh Tôn, “Thật tốt.”
Ninh Tôn đưa tay còn lại sờ đầu cô, “Là rất tốt.”
Hai người cứ đi như vậy, một đường đi thẳng đến dưới một gốc cây, bốn bề vắng lặng, Ninh Tôn không nhịn được nữa, xoay người ôm Hứa Thanh Du vào lòng.
Hứa Thanh Du cảm thấy Ninh Tôn giống như là một thiếu niên mới lớn vừa mới biết yêu, tất cả tình cảm bên trong đều nôn nóng muốn được biểu lộ hết ra bên ngoài.
Nhưng mà cô rất thích điều này.