Hứa Thanh Du sững sờ một lúc, rồi mới nhanh chóng gật gật đầu: “Có thể, đương nhiên là có thể.”
Nói cô là thí sinh dự bị, cuối cùng sẽ không có cách nào tham dự, nhưng đổi sang cách nói khác, đây chẳng phải là Quách Châu muốn cho cô một sự đối xử đặc biệt sao.
Cô ta dạy riêng cho năm người, sau đó không muốn bỏ rơi cô, gọi cô cùng tham gia, nói dễ nghe thì là một thí sinh dự bị, khó nghe, thì chính là cho cô đi cửa sau một lần nữa, cũng đơn độc dạy bù cho cô.
Quách Châu”ừ” một tiếng: “Vậy thì được, tôi chỉ là nói với cô một tiếng, có thể sẽ sử dụng một ít thời gian sau khi tan làm, nếu cô không bận, đến lúc tan làm ở lại đây, cùng nhau học.”
Hứa Thanh Du nào có việc bận gì, chắc chắn là không bận, cô nhanh chóng đồng ý.
Quách Châu cũng nói xong chuyện chính với cô, sau đó Hứa Thanh Du trở lại văn phòng của mình, cô có chút nhịn không được, vội vàng gởi tin nhắn cho Ninh Tôn, nói với anh về tình huống của mình ở đây.
Có bất cứ chuyện gì vui, phản ứng đầu tiên của cô chính là muốn chia sẻ với Ninh Tôn.
Sau đó Ninh Tôn trả lời tin nhắn của cô, nói cô cố lên.
Hai người đều không nhắc đến chuyện buổi trưa, nhưng Hứa Thanh Du biết chuyện lúc trưa vẫn đang lấn cấn giữa hai người bọn họ.
Hoặc cũng có thể nói, chỉ cần chuyện của cô và Ninh Tôn không quang minh chính đại thông báo chính thức ra bên ngoài, thì từ đầu đến cuối Tống Kình Vũ sẽ là vấn đề nằm ngang giữa hai người bọn họ.
Hứa Thanh Du tạm thời đặt điện thoại xuống, sau đó trong đầu nghĩ rất nhiều biện pháp, đều là làm như thế nào hòa hoãn mối quan hệ lúc này với Ninh Tôn.
Nhưng thực sự quan hệ giữa cô và Ninh Tôn cũng không cần hòa hoãn gì, cho dù thái độ trưa hôm nay như vậy, Ninh Tôn cũng không hoàn toàn tức giận với cô.
Thậm chí sau đó anh còn an ủi Hứa Thanh Du, đừng nghĩ quá nhiều.
Hứa Thanh Du chờ một chút, nhân lúc sự xúc động này, trực tiếp cầm điện thoại lên, gởi tin nhắn cho Tống Kình Vũ.
Cô hỏi Tống Kình Vũ khi nào có thời gian, nói là muốn mời anh ta một bữa cơm.
Ngược lại Tống Kình Vũ bên kia trả lời tin nhắn khá nhanh, anh ta nói lúc nào cũng có.
Có lẽ Tống Kình Vũ cũng biết bây giờ Ninh Tôn đã về nhà rồi, sau đó anh ta lại hỏi một câu khi nào Ninh Tôn có thời gian, nói anh ta phối hợp là được.
Hứa Thanh Du hít sâu, rồi nhanh chóng gởi tin nhắn lại, lần này cô nói đợi bàn bạc thời gian xong, rồi thông báo lại cho Tống Kình Vũ.
Tống Kình Vũ trả lời một chữ được, sau đó hai người cũng dừng lại.
Tin nhắn Tống Kình Vũ gửi cho cô chỉ có thể xem mặt chữ, không biết cảm xúc anh ta bên kia thực sự là như thế nào.
Hứa Thanh Du nghĩ bất kể là như thế nào, lần này cũng sẽ giải quyết cho xong chuyện này, bằng không bất kể trong lòng Ninh Tôn nghĩ cái gì, dù sao cô cũng khá khó chịu.
Sau đó cô đặt điện thoại xuống, hít sâu một hơi, sau đó trì hoãn một lúc, đứng dậy đi ra ngoài.
Bình thường buổi chiều cô đều sẽ đến khu vực cắt may bận rộn, khu vực cắt may có rất nhiều người, bầu không khí làm việc cảm giác tốt hơn một chút.
Hơn nữa thao tác trên máy khâu thực tế có thể rèn luyện con người hơn, gần đây Hứa Thanh Du vẽ ra rất nhiều mẫu thiết kế, đa số đêu đưa cho Quách Châu nhìn qua.
Ý kiến Quách Châu đưa cũng là làm ra thành phẩm, cụ thể nhìn dáng vẻ sản phẩm sau khi làm ra.
Có hậu đài thật tốt, trước đó ở trong văn phòng cô nghe nói, có rất nhiều bản thảo thiết kế của đồng nghiệp khác, muốn làm ra thành phẩm Quách Châu đều sẽ kiểm tra lại một số, không phải ai cũng có thể làm ra quần áo từ thiết kế của mình.
Không loại trừ một số thiết kế Quách Châu thực sự cảm thấy cho dù làm ra thành phẩm cũng không dễ nhìn, nhưng có lẽ đa phần là do Quách Châu kiểm tra tương đối nghiêm khắc.
Tiêu chuẩn đánh giá cụ thể là như thế nào, Hứa Thanh Du không hiểu rõ lắm, nhưng cô cảm thấy, những yêu cầu Quách Châu đặt ra với cô khá là rộng rãi.
Hứa Thanh Du đi qua bắt đầu bận rộn, bận rộn như vậy chính là một điều tốt, bất kể là chuyện gì cũng có thể tạm thời quên đi.
Bao gồm những điều không mấy vui vẻ của cô và Ninh Tôn vào buổi trưa.
Lần này Hứa Thanh Du dựa theo số đo của Ninh Tôn may ra một bộ âu phục.
Cô tiến hành chỉnh sửa một số điểm trên âu phục quy củ, thêm một số chi tiết mang phong cách cổ xưa, sau đó làm một số chi tiết nhỏ ở cổ áo và ống tay.
Trước đó cô từng đề cập qua ý tưởng này với Quách Châu, Quách Châu cảm thấy quan niệm này của cô thế mà không tồi, chỉ là không biết thiết kế ra sẽ như thế nào.
Hứa Thanh Du may rất tỉ mỉ, bởi vì có rất nhiều chi tiết trong bộ quần áo này.
Đợi đến lúc tan làm cô cũng chưa làm xong, có một số chi tiết thêu vẫn chưa may xong.
Sau đó cô chờ mọi người ở khu cắt may đều đi hết, mới chậm rãi thu dọn đồ trong tay.
Bận cả buổi chiều, cô thật sự hoa mắt chóng đầu, nhìn người nào cũng đều ra bóng chồng (hình ảnh). Hứa Thanh Du chờ một lúc rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra, ở trên đã có một tin nhắn chưa đọc, là của Ninh Tôn gởi đến.
Ninh Tôn nói với cô là đã đến rồi, đang đợi cô ở dưới lầu.
Tin nhắn này đã được gởi hơn mười phút, Hứa Thanh Du bị dọa nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Cô không biết Ninh Tôn đang đợi đâu, anh rốt cuộc là ở bên ngoài ven đường hay là ở trong sảnh lớn.
Đánh giá sự nhiệt tình theo đuổi ngôi sao buổi trưa của những cô gái kia, nếu Ninh Tôn đợi ở đó mười phút, không biết tầng dưới sẽ như thế nào.
Hứa Thanh Du nhanh chóng trở về văn phòng, thu dọn túi, chạy chậm đến bên cạnh thang máy.
Kết quả thang máy ở dưới lầu, cô hoàn toàn không đợi thang máy, trực tiếp chạy xuống từ lối thoát hiểm bên cạnh.
May tầng trệt cũng không quá cao, cô chạy đến giữa tầng hai và tầng ba, đã nghe được âm thanh náo nhiệt ở sảnh lớn truyền đến.
Không cần nghĩ, cô đã biết được là chuyện gì đang xảy ra.
Bước chân của Hứa Thanh Du dừng lại, sau đó giảm tốc độ và đi tiếp.
Quả nhiên có rất nhiều người vây quanh sảnh lớn, người bị vây quanh ở giữa đã không nhìn thấy rõ, nhưng cô biết người kia chính là Ninh Tôn.
Hứa Thanh Du thở dài, lúc này cô cũng không có cách nào chen vào dẫn Ninh Tôn đi, chỉ có thể tìm một nơi yên tĩnh, dựa vào một cái cột nhìn.
Ninh Tôn cũng không biết đang kí tên cho các cô hay là đang chụp hình, dù sao thì nhìn anh cũng không có ý xông ra khỏi vòng vây này.
Hứa Thanh Du còn có chút suy nghĩ thú vị, có lẽ cô còn rất hưởng thụ cảm giác này.
Ninh Tôn bên kia nhốn nháo ồn ào, dường như vây xung quanh đều là nữ sinh, vậy nên có thể tưởng tượng rốt cuộc là ồn ào như thế nào.
Hứa Thanh Du thực sự cũng có chút sợ, nhỡ như bảo vệ công ty đến đuổi Ninh Tôn ra ngoài, chuyện này liền lúng túng.
Nhưng cũng may công ty này còn rất có tính người, Hứa Thanh Du đợi một chút quay đầu nhìn về lễ tân, kết quả cô gái ở quầy lễ tân cũng đã chen vào.
Cô thở dài lấy điện thoại ra gởi tin nhắn cho Ninh Tôn.
Qua một lúc nghe được âm thanh kêu gào bên kia dừng lại, sau đó Ninh Tôn từ trong đám người đi ra.
Hứa Thanh Du quá hiểu Ninh Tôn, vừa nhìn liền biết anh chàng này cũng có chút không nhẫn nại.
Cô nhanh chóng đi đến: “Bên anh xong rồi sao?”
Ninh Tôn ừ một tiếng, đưa tay kéo tay Hứa Thanh Du: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Nói xong anh quay đầu mỉm cười với những người đang cầm điện thoại chụp hình anh: “Lần sau gặp lại, hôm nay chúng tôi đi trước, thời gian không còn sớm nữa, các bạn cũng về sớm đi.”
Anh ở bên ngoài từ đầu đến cuối đều lịch sự như vậy, nhưng thực sự bên trong là một con người lạnh lùng.
Cho nên nói đa số những người minh tinh này đều là người của công chúng, lúc trước chị Thái từng nói qua với Hứa Thanh Du phải giúp Ninh Tôn xây dựng một hình ảnh chàng trai ấm áp.
Nói thật, bỏ qua thái độ Ninh Tôn đối với cô, chỉ nhìn thái độ Ninh Tôn đối với người khác, chỗ nào là ấm áp.
Những người đó nhìn thấy Hứa Thanh Du, biểu cảm đều thay đổi.
Đúng vậy đúng vậy, những người này đều nhìn cô không thuận mắt, có lẽ giống như cũng cảm thấy cô không xứng với Ninh Tôn.
Hứa Thanh Du thực sự là lười nhìn bọn họ, không hợp thì có thể như thế nào, dù sao Ninh Tôn đã là vợ chồng hợp pháp với mình, tức giận để làm gì.
Hai người đi ra ngoài, kết quả Ninh Tôn dẫn cô lên một chiếc xe.
Hứa Thanh Du ngây người, chiếc xe này rõ ràng là mới: “Xe của ai vậy?”
Ninh Tôn vừa thắt dây an toàn, vừa nói: “ Mới mua vào buổi chiều.”
HỨa Thanh Du trừng to mắt, biểu cảm vẫn còn có chút sững sờ: “Trước đó không nghe nói nah muốn mua xe mà.”
Trước đó quả thực Ninh Tôn không muốn mua, nhưng bây giờ anh cảm thấy khôi phục được sự tự do, mua chiếc xe sau này cũng thuận tiện đi ra ngoài.