Trì Uyên bước từ trên lầu xuống rồi nhìn Phương Tố một cái, “Tối nay con ra ngoài một chút, không biết khi nào thì về, thế nên mẹ đóng cửa kỹ một chút.”
Bà ừ một tiếng, “Mẹ biết rồi, con yên tâm.”
Sau khi dặn dò xong thì anh mới cùng Chương Tự Chi rời đi.
Hai người lập tức đi đến câu lạc bộ của Chương Tự Chi.
Câu lạc bộ này rất lớn, ở vườn sau còn có thêm mấy phòng dưới tầng hầm, góc nào cũng trồng mấy giàn hoa, trên mặt đất cũng được trang trí thêm mấy chậu bông nữa, nên cánh cửa xuống tầng hầm dưới tán cây nhìn không rõ lắm.
Vào buổi tối, bởi vì đã đóng cửa không đón khách nữa nên ở vườn sau nhìn hơi tối hơn một chút.
Chương Tự Chi cũng không muốn cho người đặt đèn ở đây, bởi vì đã xây tầng hầm,thì chính là muốn làm một ít chuyện bí mật.
Cửa ra vào tầng hầm dưới mặt đất là một tấm ván, bên trên bình thường có đặt một chậu hoa lớn để che lại, hiện tại thì đã lấy chậu hoa ra.
Lật tấm ván lên thì thấy bên trong sâu giống như một cái giếng, bên cạnh còn có cả một cái thang dây.
Phía dưới tối đen như mực.
Trì Uyên cũng không do dự, liền trèo xuống, sau đó thì Chương Tự Chi cũng đi vào.
Trèo được hai mét thì chân đã chạm đất, Trì Uyên lập tức lấy điện thoại ra soi sáng một chút.
Không gian ở dưới cũng không rộng lắm, anh vừa chiếu đèn thì đã thấy được người cần gặp.
Hai tay của người đó bị trói lại, rồi trực tiếp quăng trên nền đất.
Chương Tự Chi đi qua bật chiếc đèn công suất thấp duy nhất trong phòng lên.
Ánh đèn mờ mờ, khiến cho khung cảnh trông rất âm u.
Trì Uyên nhìn xung quanh một chút, tầng hầm dưới đất này cũng không có gì cả.
Anh chỉ đành đi qua xốc người kia lên, cho hắn ta ngồi dựa vào bức tường.
Vừa nãy người kia không biết là đang ngủ hay là ngất đi, nhưng mà bây giờ đã mơ hồ tỉnh lại.
Hắn nheo mắt lại, vẫn chưa quen được với ánh sáng.
Chương Tự nhìn thấy hắn ta liền cảm thấy tức giận, đi qua đạp cho hắn ta một cái, “Mày mau mở mắt ra cho tao, mày nghĩ gì mà lúc này mày còn dám ngủ hả?”
Một đạp đó trúng vào chỗ xương ngực của người kia, khiến hắn nằm trên đất kêu rên một hồi.
Trì Uyên giơ tay lên rồi vỗ vai Chương Tự Chi một cái, “Anh đạp nhẹ thôi.”
Từ trước đến giờ Chương Tự Chi động thủ đều không nặng không nhẹ, bây giờ anh ta suy nghĩ một chút rồi liền lùi về sau.
Trì Uyên đi qua rồi ngồi xổm xuống, nhìn người kia, thấy sắc mặt hắn ta không quá tốt, thần sắc hơi kém một chút.
Anh hỏi, “Tại sao anh lại theo dõi Cố Tư?”
Hắn cười ha ha hai tiếng, “Tao thấy cô ta có ngoại hình xinh đẹp, trước giờ tao luôn thích những cô gái như vậy.”
Chương Tự Chi vừa nghe xong liền tới đạp hắn ta một cái, nhưng lần này là đạp lên mặt.
Trì Uyên cũng không khuyên nhủ như lúc nãy nữa.
Sau cú đạp đó, người đàn ông kia lập tức bị chảy máu mũi.
Hắn nghiêng đầu đi, nhưng phát hiện hai tay đều bị trói lại, không thể lau được.
Sắc mặt Trì Uyên trầm xuống, “Anh khai thật đi, như thế thì tội nhẹ hơn một chút, nếu không thì anh cũng sẽ không ra khỏi nơi này được đâu.”
Người đàn ông kia cũng không mở miệng, nhìn qua còn rất khí thế.
Anh liền cười, “Những trường hợp như anh tôi đã thấy nhiều rồi, ai cũng nghĩ mình chỉ cần cắn chặt răng là sẽ chịu đựng được thôi, đúng là thật buồn cười.”
Trì Uyên bỗng đứng lên, “Tôi có vô số biện pháp để hành hạ anh, bắt anh mở miệng, nhưng mà bây giờ tôi vẫn muốn cho anh một cơ hội, nếu như anh chịu nói ra thì chúng ta cũng sẽ tiết kiệm được một chút sức lực đấy.”
Người đàn ông kia cũng suy nghĩ một lát rồi nhìn Trì Uyên, “Tôi chỉ thấy ngoại hình cô ta xinh đẹp nên chụp trộm mấy tấm hình, nếu như các người không thích thì tôi liền xóa, như vậy không được sao?”
Anh thở dài, “Thôi được rồi, tôi coi như là anh không muốn nói.”
Anh xoay người đi về phía Chương Tự Chi, nhìn dáng vẻ của anh ta giống như là vẫn muốn xông lên đạp một cái.
Trì Uyên liền cười, “Anh chuẩn bị cho tôi một ít đồ đi, anh cũng kiềm chế một chút, chuyện này cứ để tôi lo, tôi nhất định làm cho hắn ta sống không yên.”
Chương Tự Chi cũng cắn răng, dùng ngón tay chỉ thẳng vào mặt người đàn ông, “Mày đợi đó cho tao.”
Trì Uyên nhờ anh ta chuẩn bị rất nhiều đồ, nhưng anh ta cũng không biết anh muốn làm gì với những cái này, nhưng vẫn sai người đi chuẩn bị đầy đủ.
Trong lúc hai người chờ đồ thì cũng đã rời khỏi tầng hầm.
Trì Uyên lấy ra một điếu thuốc, anh với Chương Tự Chi mỗi người đều hút một điếu.
Khi hai người đứng hút thuốc thì những món đồ mà Trì Uyên yêu cầu cũng đã được chuẩn bị xong.
Thật ra thì cũng không mua được tất cả, vì bây giờ đang là buổi tối nên cũng không phải cái gì cũng tìm được.
Bọn họ để tất cả trong một cái hộp nhỏ rồi đưa cho Trì Uyên xem.
Anh nhìn lướt qua rồi gật đầu một cái, “Ừ, vậy là được rồi.”
Màn đêm đã hoàn toàn buông xuống.
Hai người đi xuống dưới hầm một lần nữa.
Người đàn ông kia còn đang cố gắng dùng sức để thoát khỏi sợi dây buộc ở tay.
Chương Tự Chi thấy vậy liền đi qua đạp hắn ta một cái, “Mày đàng hoàng một chút cho tao.”
Trì Uyên cũng không biết phải làm thế nào, trước giờ anh cũng không phát hiện ra là Chương Tự Chi thích đánh người như vậy.
Nhưng so với anh ta thì Trì Uyên bình tĩnh hơn, “Coi như anh làm đứt được sợi dây thì anh cũng không thể thoát được.”
Hắn ta trừng hai mắt, sau đó liền không nhịn được mà hừ một tiếng.
Chương Tự Chi chao ôi một cái, tính khí anh ta vẫn luôn không tốt lắm.
Liền đi qua đạp người kia khiến hắn ta lộn mèo, rồi sau đó Chương Tự Chi giẫm lên lưng của hắn ta, “Mày còn dám kêu với tao hả? Mày muốn chết đúng không?”
Trì Uyên cũng không ngăn cản, lập tức mở cái hộp ra rồi lấy hai món đồ.
Một bịch nhỏ chứa kim dài, còn lại là một chai chứa chất lỏng trong suốt, không biết là chất gì.
Trì Uyên mở nắp chai ra, rồi lấy kim ra.
Vẻ mặt anh bình thản, nhìn Chương Tự Chi một cái, “Anh giữ hắn ta chặt một chút, đừng để hắn ta di chuyển.”
Anh ta quay đầu nhìn Trì Uyên một cái rồi liền cười, “Được rồi, anh làm đi, tôi đảm bảo sẽ khiến cho hắn không giãy giụa được.”
Còn Cố Tư thì đang ngủ, ngủ đến nửa đến nửa đêm thì liền tỉnh lại đi vào nhà vệ sinh.
Cô mơ màng bước vào phòng vệ sinh, đến khi đi ra thì đứng bên mép giường nhìn một chút.
Trì Uyên không có trên giường, hoàn toàn trống không.
Cô gãi đầu một cái rồi đi đến bên cửa sổ, xe của anh cũng không có ở nhà.
Chắc hẳn là anh đã đi ra ngoài.
Cô quay lại giường, nhớ đến những chuyện đã xảy ra vào hôm nay, chắc Trì Uyên cùng Chương Tự Chi đang đi thẩm vấn người đàn ông kia.
Cố Tư nhìn đồng hồ, bây giờ cũng đã là nửa đêm rồi, nhìn bộ dáng lén lút của người đàn ông kia thì chắc cũng không có năng lực gì.
Nhưng đến mức nửa đêm rồi mà còn chưa xong sao?
Cố Tư có hơi khó hiểu, ban ngày cô ngủ hơi nhiều nên là hiện tại không có buồn ngủ, nên cô chỉ ngồi dựa vào đầu giường.
Trì Uyên cũng không có gọi điện thoại hay nhắn tin cho cô, chắc hẳn là bên kia không có chuyện gì.
Ngồi được một lúc lâu, thực sự là chờ không nổi nữa thì cô định nằm xuống, nhưng ngay lúc đó điện thoại di động bỗng vang lên.
Tiếng điện thoại khiến cho Cố Tư giật mình, giờ đã qua nửa đêm, tiếng reng của điện thoại có hơi đáng sợ.
Trên điện thoại bỗng hiện lên một cái tin nhắn, đó là một tấm hình, còn người bên trong tấm hình là cô, bức ảnh cũng đã được phóng lớn lên rất nhiều.
Người gửi là một số lạ, tấm hình này rõ ràng là chụp lén cô ngày hôm nay, khi cô vẫn còn đang ở cửa hàng.
Cố Tư cau mày, không biết đối phương có ý gì.
Chính là đang cảnh cáo cô sao?
Hay là muốn nói rằng, mọi hành động của cô đều trong tầm mắt của đối phương?
Cố Tư suy nghĩ một chút, rồi cuối cùng cũng trả lời lại một dấu chấm hỏi.
Đối phương rất nhanh liền gửi tiếp một bức hình.
Vẫn là cô, nhưng lần này không còn ở cửa hàng nữa.
Mà là trước cửa tiểu khu.
Không đợi cho Cố Tư nhìn rõ, bức hình kế tiếp lại được gửi tới.
Đó là cô khi đang ở nhà.
Cố Tư bị chụp khi đang ngồi coi ti vi.
Cô dừng một lát, sau đó mới cảm thấy không đúng lắm.
Tấm hình cô đang xem ti vi này, từ góc chụp cũng có thể thấy được, rõ ràng là không được chụp từ bên ngoài.
Qua góc này thì thấy được rằng người chụp đã đứng trước cửa phòng khách.
Nhưng khi cô đang ngồi trên ghế sô pha thì sao lại không phát hiện có người đứng trước cửa chụp mình được?
Vì vậy, cô càng nghĩ nghĩ tới lại càng thấy sợ hãi.