Chương 162 Cô không đeo nhẫn cưới
Tùy Mị sững sờ khi nghe Cố Tư nói vậy.
Cố Tư cười khanh khách, gõ ngón tay vào ốp lưng điện thoại.
Cô nhắc nhở Tùy Mị trong này có video.
Tùy Mị vội vàng dời mắt, cúi đầu nhìn tài liệu trong tay.
Cô ta được dạy dỗ quá tốt, cảm thấy việc bị người ta nhìn thấy vẻ mặt khinh bỉ lúc nãy rất ảnh hưởng tới hình tượng của mình.
Cố Tư lại cười nhạo lần nữa rồi đặt điện thoại xuống.
Trì Uyên hờ hững bảo: “Anh đang có việc quan trọng, em đừng quậy. Nếu em buồn chán thì có thể ra ngoài tìm Tử Thư nói chuyện”
Cố Tư dựa vào lưng ghế vươn vai.
Sau đó, dường như cô nghĩ ra chuyện gì đó: “Cũng phải, em ở đây không giúp gì được cho hai người. Vậy em ra ngoài xem sao.”
Cô lững thững đi ra cửa, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Lúc nãy mình thấy Trì Cảnh về, còn nói chuyện một lát. Anh ta nói buổi chiều không bận, mình sang chỗ anh ta xem thử.”
Trì Uyên khựng lại, nhưng vẫn nhìn tài liệu trong tay.
Cố Tư quay lưng về phía hai người kia, khỏe mỗi cong lên, ra khỏi văn phòng.
Trì Cảnh đang ở trong văn phòng của mình.
Cố Tư sang đó. Cô không gõ cửa, chỉ len lén mở hé ra rồi thò đầu vào.
Trì Cảnh nghe thấy tiếng động bèn nhìn sang.
Sau khi nhìn thấy anh ta, Cố Tư cười khúc khích.
Cô hỏi nhỏ: “Anh có bận không?”
Trì Cảnh suy nghĩ giây lát: “Không bận.”
Lúc này Cố Tư mới đi vào văn phòng.
Trì Cảnh thu dọn giấy tờ trên bàn “Sao thế, bên Trì Uyên có chuyện gì à?”
Cố Tư đáp “ờ”, sau đó chắp tay sau lưng, đi loanh quanh trong văn phòng của Trì Cảnh.
Cuối cùng, cô đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài: “Cô chủ nhà họ Tùy đã đến, nói là bàn chuyện hợp tác. Tôi nghe phát chán nên ra ngoài.”
Cô nói xong, còn nở nụ cười: “Tôi cảm thấy chỗ anh tốt hơn, chỗ Trì Uyên chán chết.”
Trì Cảnh bật cười: “Chỗ tôi cũng chán, văn phòng nào cũng vậy.”
Cố Tư quay đầu nhìn anh ta: “À này, tháng sau tôi mở cửa hàng bánh ngọt. Đến lúc đó anh tới, tôi sẽ mời anh ăn miễn phí.”
Trì Cảnh bất ngờ: “Cô sắp mở tiệm ư?”
Cố Tư gật đầu rất nghiêm túc: “Tôi chán quá mà. Tôi không biết nhiều thứ, chỉ có thể mở cửa hàng nhỏ thôi, không có con đường khác.”
Trì Cảnh chăm chú nhìn cô: “Tôi còn tưởng cô thích ở lì trong nhà.”
Cố Tư kêu oai oái, nhếch miệng nói: “Không không không, tôi cực ghét cái kiểu chơi bời lông bông cả ngày. Trước đây tôi sống cùng ông nội, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi.
Nhắc đến đề tài này, Cố Tư tiện thể kể về cuộc sống của mình ngày trước.
Cô không giấu giếm gì, cũng không cảm thấy mất mặt vì cuộc sống nghèo khổ trước đây.
Cô nói chuyện như thường, kể một vài chuyện thú vị, còn cười ngặt nghẽo.
Trì Cảnh cũng cười theo. Anh ta không biết những thứ Cố Tư kể.
Gia giáo nhà họ Trì rất nghiêm khắc, trẻ con phải học rất nhiều thứ từ khi còn nhỏ.
Không chỉ học ở trường mà còn phải học với gia sư tại nhà.
Thời gian mỗi ngày bị sắp xếp kín mít, làm gì có thời gian ra ngoài chơi.
Cố Tư đi đến ngồi đối diện Trì Cảnh, chống hai tay lên bàn, gác cằm lên cánh tay.
Cô nói: “Thật ra bây giờ tôi vẫn hoài niệm cuộc sống trước đây, tuy cuộc sống khổ cực nhưng ngày nào cũng rất vui vẻ.
Trì Cảnh nhìn Cố Tư. Mắt cô tròn xoe, con người đen nhánh.
Khi cô kể những chuyện vui, đuôi mắt sẽ hếch lên.
Sau đó khóe miệng cũng cong lên, cuối cùng nụ cười xuất hiện.
Trì Cảnh nhớ lại hồi trước.
Mặc dù anh ta không hay gặp Cố Tư, nhưng vẫn nhớ lần nào gặp cô, cô cũng buồn bã.
Tạo cảm giác sa sút tinh thần.
Nhìn mà khó chịu.
Khác hẳn hiện tại.
Cố Tư cười ha hả: “Tôi nói thật đấy! Trên ngọn núi kia ở chỗ chúng tôi có rất nhiều con vật. Người bình thường chỉ có thể thấy chúng ở sở thú, nhưng chúng tôi gặp thường xuyên.”
Cô ngẩng đầu, gãi cằm: “Ôi chao, lâu lắm rồi tôi không nhìn thấy chúng, khi nào có thời gian phải về xem mới được.”
Trì Cảnh nhìn tay Cổ Tư.
Tay cô không trắng trẻo mịn màng.
Mà hơi thô ráp.
Mặc dù hơn một năm nay, cô đã chăm sóc tốt hơn, nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là đôi bàn tay lao động.
Bây giờ đôi tay ấy sạch sẽ, trống trơn.
Trì Cảnh nhíu mày: “Sao cô không đeo nhẫn cưới?”
Danh Sách Chương: