Cố Tư và Trì Uyên đang đứng trong sân, cô quay lại nhìn vào trong nhà. Phương Tố đứng ở cửa phòng bếp, nhìn về phía cô, giơ ngón tay cái lên, rồi bưng bát đĩa vào phòng ăn.
Cố Tư trừng mắt, quay lại nhìn Trì Uyên, thấy Trì Uyên đang rất nghiêm túc, tim cô bắt đầu đập thình thịch.
Cô hít sâu một hơi, “Em có chuyện muốn nói với anh, sau đó đột nhiên không biết nên nói thế nào.”
Trì Uyên gật đầu, “Em nói đi, giữa hai người chúng ta có gì mà khó nói” Cố Tư chớp mắt, vẫn không biết nên nói sao.
Trì Uyên nhìn cô chằm chằm một hồi, mơ hồ có chút cảm khái.
Thấy Cố Tư không lên tiếng, anh nói: “Thế này đi, anh hỏi em, em trả lời được không?.”
Cố Tư nhanh chóng gật đầu, “ Được, được, được, anh có thể hỏi.”
Trì Uyên rũ mắt nhìn bụng cô. “Lúc trước em không thoải mái, không phải vì bị bệnh dạ dày đúng không?”
Cố Tư “a” một tiếng, vô cùng chột dạ: “Không, không phải.”
Trì Uyên nhìn chằm chằm vào Cố Tư hồi lâu, thế nên cô lại không dám nhìn Trì Uyên.
Trì Uyên hít một hơi thật sâu, “Kinh nguyệt của em ngừng lâu chưa?”
Anh thực ra cũng không rõ lắm về kinh nguyệt của Cố Tư, dù sao sống chung cũng không lâu, nhưng loáng thoáng cảm thấy, băng vệ sinh trong tủ của Cố Tư hình như vẫn chưa từng dùng đến.
Khi Cố Tư nghe Trì Uyên hỏi vậy như vậy, trái tim cô ấy run lên, người đàn ông này đã biết rồi sao?
Cô chậm rãi thở ra, một lúc sau mới gật đầu, “Đã hơn một tháng.”
Lần này Trì Uyên không nói lời nào, chỉ nhìn Cố Tư.
Biểu hiện của anh quá nghiêm túc, nghiêm túc đến nổi Cố Tư cảm thấy chuyện mình che giấu bấy lâu nay, như là tội ác tày trời vậy.
Cố Tư quá sức chột dạ, đến mức mở miệng hồi lâu cũng không biết nên nói gì để bù đắp.
Dường như nói gì cũng đều không thể giải thích rõ ràng được, lúc đầu, đúng là cô không định nói với anh.
Lúc đầu, cô còn định bỏ đi cùng với đứa bé.
Trì Uyên vẫn giữ im lặng khiến Cố Tư không biết phải làm sao, giống như học sinh tiểu học bị phạt đứng, đứng ở đây tay chân luống cuống cả lên.
Phương Tố chậm rãi đi tới, đứng ở trong phòng khách, cẩn thận quan sát hai người.
Khóe mắt Cố Tư nhìn thấy Phương Tố, cô như thể nhìn thấy cứu tinh.
Cô nhanh chóng nhìn Phương Tố với ánh mắt cầu cứu, nhưng Phương Tố suy nghĩ một lúc rồi quay trở lại phòng ăn.
Cố Tư khựng lại, quả nhiên, không thể trông cậy vào ai được.
Suy nghĩ xong, cô tiến một bước về phía Trì Uyên, trong đầu thật sự không có ngôn ngữ, cô nói: “Bây giờ anh có phải đang tức giận, muốn rời đi không? Anh nhìn xem, xe ngay đó.”
Trì Uyên nhắm mắt lại, rõ ràng là nghiến răng nghiến lợi mấy lần, sau đó xoay người phải không lên xe mà vào nhà.
Anh cũng không vào phòng ăn, đi vài bước lên lầu.
Cố Tư đang ở tầng dưới, nghe thấy tiếng đóng cửa rầm một cái từ tầng hai.
Cố Tư rụt cổ lại. Vậy là anh là tức giận, thực sự tức giận rồi.
Trước đây Trì Uyên chưa bao giờ tức giận như vậy.
Cố Tư cũng không biết phải làm gì bây giờ.
Phương Tố lại từ phòng ăn đi ra, đứng ở cửa phòng khách, “Tức giận lên lầu rồi à? Con còn chưa đi dỗ dành nó sao?”
Cố Tư liền trợn mắt nhìn Phương Tố: “Bà còn không biết xấu hổ, lúc nảy bà bị dọa như vậy, bây giờ còn tới đây làm gì?”
Phương Tố hừ một tiếng,” Lúc nảy ta cho hai người không gian riêng để tiện nói chuyện. Con không nhìn ra sao? “
Cố Tư đơn giản là không muốn để ý tới bà ấy, cô liếm môi: “Ăn cơm, ăn cơm trước đã, tôi đói rồi.”
Mặt Phương Tố giật một cái :”Con còn có thể nuốt nổi cơm sao? Thật là lợi hại.”
Tại sao lại ăn không vô? Vừa rồi ở trong bếp cô ngửi mùi đã thèm từ lâu rồi, sao lại ăn không vô chứ!
Cố Tư phớt lờ Phương Tố, chạy nhanh đến phòng ăn.
Chị Trần đang ở trong phòng ăn đã chuẩn bị xong, Cố Tư ngồi xuống nói: “Thơm quá.”
Phương Tố đi theo, “Con thật sự không định lên lầu xem sao?”
Cố Tư không nhìn Phương Tố, cúi đầu ăn cơm: “Không xem! Ăn xong rồi nói sau”
Trì Uyên đi vào phòng ngủ, không thể nói có tức giận hay không, hôm nay anh ở văn phòng đã suy nghĩ rất lâu, thật sự chuyện mà Cố Tư nói, anh cũng có chuẩn bị qua.
Nếu không, không thể giải thích được tại sao có người lại dùng nhiều tiền chỉ để thuê người đụng trúng cô một chút.
Cơ bản là không thể lý giải được.
Chỉ là Trì Uyên cảm thấy có chút bất an.
Anh không biết Cố Tư biết chuyện này từ khi nào, tại sao trước đó không nói với anh?
Là chưa nghĩ ra nên nói với anh thế nào, hay căn bản là không định nói với anh?
Cô không định nói với anh, vậy cô muốn xử lý đứa con trong bụng thế nào? Trì Uyên đứng ở đây rất lâu, nhưng Cố Tư cũng không đi theo nói chuyện, anh tức giận đến mức không đứng dậy được.
Một lúc sau, anh đi qua mở một ngăn tủ.
Bên trong ngăn kéo tích hợp trong tủ, Trì Uyên tìm thấy báo cáo kiểm tra của Cố Tư.
Anh liếc nhìn nó, có một chút phấn khích.
Nhưng trên thực tế, anh không thể hiểu được nội dung, chỉ là lời giải thích phía trên khiến anh đoán được kết quả của bản kiểm tra này là thế nào.
Đọc xong, dường như Trì Uyên mới có thời gian, thở ra một hơi dài.
Anh cẩn thận gấp bản báo cáo kiểm tra lại, dù không đọc được nhưng anh biết trong đó có bức ảnh đầu đời của con mình.
Trì Uyên ngồi ở bên giường đợi một hồi vẫn không có người tới, thật sự không đợi được nữa, liền mở cửa đi ra ngoài.
Kết quả là tầng dưới cười nói rất sôi nổi.
Phương Tố nhờ chị Trần rửa trái cây rồi bảo với Cố Tư ăn trái cây gì, đứa trẻ sinh ra sẽ long lanh, mắt to và da trắng, vừa nhìn sẽ khiến người ta yêu mến.
Cố Tư không hiểu điều này, bị Phương Tố làm cho choáng váng.
Phương Tố bóc nho ra cho cô, “Ăn cái này nhiều vào, đứa trẻ sinh ra có đôi mắt to như trái nho. Con thấy đấy, đôi mắt của A Uyên, là công lao ăn nho của ta đấy. Lúc đó, không có việc gì ta sẽ ăn, táo hay sữa bò cũng không bỏ qua. Ta nói cho con nghe, con nghe ta chắc chắn sẽ không sai, đứa bé lúc sinh ra, trai thì là một tiểu soái ca, gái thì chính là cô bé xinh đẹp.
Cố Tư cầm nĩa, rất ngoan ngoãn, ăn hết cái này đến cái khác.”Rất là ngọt!”
“Cái đó, ta đã chọn rất lâu, chỉ còn thiếu chút là nếm từng cái một đấy!” Nói xong Phương tố cười lên ha hả.
Cố Tư cũng cười: “Bà đã mua rất nhiều, tôi thấy sẽ không thể ăn hết.”
“Không sao, không sao, ăn không hết thì cho A Uyên ăn, không muốn ăn thì cứ để nó ăn”. Phương Tố nói rất tự nhiên.
Đứng ở đầu cầu thang, Trì Uyên nhìn hai người phụ nữ ở dưới lầu, giống như đã quên những lời nói trước đây, hòa hợp chứ không phải là hòa bình bình thường.
Chút oán trách trong lòng, phút chốc biến mất.
Phương Tố chắc là đã biết chuyện này từ lâu.
Vì vậy, chắc là Cố Tư cũng không phải là hoàn toàn muốn giấu anh.
Nhìn bản báo cáo kiểm tra cũng được một thời gian rồi, Cố Tư đến giờ vẫn chưa có hành động gì khác, xem ra là muốn giữ lại đứa trẻ.
Anh chậm rãi đi xuống cầu thang.
Cố Tư ngước đầu nhìn lên, “Có muốn ăn không, trong nồi vẫn còn nóng, tay nghề của chị Trần thật là tốt, anh nếm thử đi.”
Trì Uyên bước tới chỗ Cố Tư, “Cố Tư, có phải em nên giải thích thật tốt với anh hay không? Em nghĩ chuyện này sẽ kết thúc ở đây sao?”
Cố Tư liếc mắt nhìn Phương Tố, Phương Tố trừng mắt, sau đó lại dùng thái độ lúc đối với Cố Tư đi tới.
Bà ấy gân cổ lên, nhưng lần này là đối với Trì Uyên: “Giải thích cái gì, con mau ăn đi,còn muốn giải thích gì nữa, không phải đã nói hết rồi sao? Nói cho con biết là tốt rồi, thằng nhóc con đừng đòi hỏi cao quá!”