Trì Uyên đưa Tùy Mị về nhà tổ nhà họ Tùy. Ông cả và bà cả nhà họ Tùy đã trở về. Họ đang đợi ai đó ở ngoài cửa.
Trông có vẻ như đang đợi Tùy Mị.
Tùy Mị xuống xe, nói lời cảm ơn với Trì Uyên, Trì Uyên gật đầu. “vào nghỉ ngơi đi, chắc cũng mệt lắm rồi.”
Hai người không nói thêm gì nhiều, khi Tùy Mị vào nhà,Trì Uyên khởi động xe rồi chạy đi.
Lúc Trì Uyên đến công ty, Trì Chúc đã ở đó.
Trì Uyên đi thẳng vào phòng làm việc của Trì Chúc.
Anh không nhắc gì về chuyện của nhà họ Tùy, mà chỉ hỏi Chì Chúc rằng có phải tối hôm qua ông đã qua đêm ở chỗ Phương Tố không.
Trì Chúc cười, “sao con hóng hớt hệt con bé Cố Tư thế.”
Trì Uyên gật đầu, “chắc là hai người khi yêu nhau lâu rồi sẽ giống nhau rất nhiều thứ đó ba à.”
Anh nói tiếp, “ba đừng đánh trống lảng nữa, đêm qua ba ở cùng mẹ con có đúng không?”
Trì Chúc gật đầu, “ừ, trễ quá nên ba không về nữa.”
Lúc đó đã muộn lắm đâu, cái cớ này đúng thật là…
Trì Uyên thuận miệng nói thêm, “thật ra ba có thể suy nghĩ đến việc dọn đến chỗ mẹ ở luôn, con thấy như vậy sẽ tiện hơn. Không những thế còn có thể xác định rõ thái độ của ba, khiến mẹ con được an ủi phần nào. Bà ngoại thấy ba như vậy cũng sẽ châm chước cho ba.”
Trì Chúc cau mày, trầm tư suy nghĩ, “những lời con nói có vẻ hợp lý.”
Trì Uyên gần như muốn bật cười. Anh cảm thấy mình giống như đã cho Trì Chúc một bậc thang để bước xuống. Nếu không cứ để Trì Chúc tự nghĩ cách như vậy, chắc chắn sẽ không thể nào nghĩ ra.
Trì Uyên nhướng mày, “vậy ba tự xem xét đi, con làm việc đây.”
Anh xoay người bước ra ngoài, trở về phòng làm việc của mình. Thật ra anh cũng không có quá nhiều việc để làm.
Mọi thứ đều đã được phân xuống dưới, nên gần đây khá rảnh rỗi.
Anh ngồi đợi trong phòng một lúc thì Tử Thư cầm theo một xấp hồ sơ vào.
Ban đầu Trì Uyên tưởng là hồ sơ công việc, nhưng khi Tử Thư đưa cho anh, mở ra xem thì thấy đây là những chuyện điều tra được từ nhà họ Tùy.
Có điều chuyện liên quan đến nhà họ Tùy nhiều quá
Trì Uyên xem lướt qua một lần rồi nói, “cậu để xuống đi, tôi xem dần. Nhiều thế này cơ mà.”
Tử Thư tặc lưỡi, “nhà họ Tùy này lắm chuyện thật. Tôi cho người đi điều tra ra cả đống thứ, phiền chết đi được. Chuyện có tí tẹo mà cũng báo cáo lại.”
Trì Uyên ừ một tiếng, “cực cho cậu quá.”
Rõ ràng Tử Thư đã hơi mệt, “vậy cậu làm gì thì làm đi, tôi về đây. Bên đó vẫn còn nhiều thứ phải làm lắm.”
Trì Uyên ngồi đó một lúc liền cầm điện thoại ra gọi cho cố tư.
Đầu giây bên kia phải qua một lúc sau mới thấy Cố Tư mới bắt máy. Cô hỏi anh rằng chuyện bên nhà họ Tùy đã xử lý xong rồi phải không.
Thật ra bên nhà họ Tùy cũng không có chuyện gì cần anh xử lý.
Trì Uyên đáp, “xong xuôi cả rồi. Anh chỉ muốn hỏi xem em đang làm gì thôi.”
Cố Tư nói cô muốn đi tìm Phương Tố để tìm hiểu về chuyện hôm qua của Phương Tố và Trì Chúc. Cô thật sự không thể kiềm chế được tính hóng hớt của bản thân.
Trì Uyên dặn dò cô đi đường cẩn thận. Thật ra Trì Uyên đồng ý cho cô đến chỗ Phương Tố vì cô ở nhà một mình sẽ cảm thấy buồn chán.
Bây giờ Cố Tư và Phương Tố có thể cùng nhau trò chuyện, quây quần bên nhau tâm sự cũng đỡ buồn.
Hai người không nói thêm điều gì, kết thúc cuộc gọi.
Cố Tư xuống nhà gọi lái xe đưa cô đến chỗ Phương Tố
Chiếc xe chạy xuống dốc núi rồi tiến vào đường lộ.
Lúc này tài xế nói, “Cô ơi, cô ngồi cẩn thận, tôi sắp tăng tốc.”
Cố Tư lập tức hiểu ra ý của người tài xế. cô quay đầu nhìn những chiếc xe đằng sau. “có gì đó không ổn sao?”
Tài xế nói, “hai chiếc xe kia đang đuổi theo chúng ta, ngồi yên nhé.”
Nói xong anh đạp chân ga xuống, chiếc xe lập tức lao vun vút về phía trước.
Cố Tư dựa sát vào ghế theo quán tính, một tay cô giữ chặt dây an toàn, tay còn lại bảo vệ bụng mình.
Tài xế lái được một lúc, Cố Tư liền thấy rõ hai chiếc xe đang theo sát phía sau.
Cô vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Trì Uyên.
Điện thoại của Cố Tư đã được bật loa ngoài, cô kể lại tình hình cho Trì Uyên.
Người tài xế bên cạnh vội vã nói rằng hiện tại không thể cắt đuôi hai chiếc xe đó.
Nghe ra chút không chắc chắn trong lời nói của người tài xế, Trì Uyên bất chợt nghiêm túc trở lại. Anh cho tài xế lái xe chạy về thành phố và báo cáo vị trị hiện tại của họ, còn anh sẽ cho người qua đó ngay bây giờ.
Cố Tư cảm thấy sợ hãi. Cô sợ đứa bé trong bụng xảy ra chuyện.
Cái thai này của cô chưa đủ mười tháng, nhưng khoảng thời gian vừa qua đã gánh chịu rất nhiều điều cực khổ.
Đứa bé nhất định phải được bình an.
Tài xế lái xe chạy về khu vực nội thành, tìm những ngã tư có đèn xanh, đèn đỏ để cắt đuôi hai chiếc xe phía sau.
Nhưng hai chiếc xe ấy dường như đã phát điên, dù giữa đường có va chạm vào xe người khác cũng không chịu dừng lại. Cứ thế theo sát xe của Cố Tư.
Người tài xế càu nhàu, “có khả năng bọn chúng đang muốn tông chúng ta.”
Cố Tư a một tiếng
Nếu hai chiếc xe thật sự va vào nhau, với tác động lớn như vậy, đứa trẻ trong bụng cô chắc chắn không thể giữ lại được nữa.
Trì Uyên cũng nghe được lời người tài xế nói. Từ nãy đến giờ anh vẫn luôn hỏi về vị trí của họ.
Người tài xế này đã có tay nghề lâu năm. Anh điều khiển chiếc xe băng qua dòng xe cộ đông đúc như một con cá chạch.
Trong nội thành nhiều đèn xanh đèn đỏ.
Cố Tư thấy phía trước có một cái đèn xanh đang trong trạng thái đếm ngược số giờ liền nói, “đằng trước đằng trước.”
Người tài xế hiểu ý cô, đạp mạnh chân ga
Chạy xe với tốc độ cao như vậy trong nội thành là điều vô cùng nguy hiểm.
Cố Tư sợ đến mức nhắm chặt hai mắt lại. Sau đó trong lúc đèn chuyển sang màu vàng, người tài xế lập tức chạy vụt qua.
Họ vừa đi qua, đèn vàng liền chuyển thành đèn đỏ.
Dường như hai chiếc xe đằng sau đang muốn vượt đèn đỏ, nhưng vì xe cộ hai bên đường đã bắt đầu lưu thông, không còn cách nào khác, hai chiếc xe đó chỉ đành dừng lại.
Cố Tư và người tài xế nhẹ nhõm thở dài một hơi, mồ hôi trên trán đều đã túa ra
Có thể thấy tình huống vừa nãy quá nguy hiểm.
Cố Tư quay lại nhìn phía sau, hai chiếc xe đó đúng là không đuổi theo nữa. Cô nói với Trì Uyên rằng tạm thời bọn họ đã an toàn.
Trì Uyên vẫn cảm thấy bất an như lúc đầu, bảo tài xế dừng xe bên đường, còn người thì đi chuyển đến chỗ khác trước.
Người tài xế quan sát một lúc, cuối cùng đậu xe trước cửa của một cái siêu thị nhỏ.
Người trước cửa siêu thị đông như kiến, cho dù bọn chúng có điên rồ đến cỡ nào cũng không dám xuống tay tại đây.
Cố Tư vội vã qua đó rồi trốn ở một nơi tương đối kín đáo.
Không lâu sau đó Trì Uyên liền chạy đến
Anh gọi tên Cố Tư vài lần, Cố Tư nhanh chóng xuất hiện
Trì Uyên thật sự rất sợ, suốt từ nãy đến giờ vẫn chưa cúp máy. Anh biết rằng Cố Tư đang trong tình trạng nguy hiểm đến nhường nào
Anh nhìn cố Tư từ trên xuống dưới, vuốt ve bụng cô, “em có sao không?”
Cố Tư lắc đầu, “em cảm thấy em vẫn may mắn chán, không xảy ra chuyện gì quá nghiêm trọng.”
Cố Tư lấy điện thoại ra, giữa đường đi cô đã chụp lại hình của hai chiếc xe đó.
Trì Uyên nhìn một lúc, biển số xe của bọn chúng đề hiện ra rất rõ. Nhưng chắc hẳn tất cả đều là biển số giả.