Trì Cảnh cười: “Thì ra là vậy, vậy thì quá tốt rồi.”
Trì Uyên cố ý hỏi: “Gần đây xem mắt, như thế nào rồi, vẫn chưa kiếm được người phù hợp sao?”
Trì Cảnh cũng không cảm thấy lúng túng, vô cùng tự nhiên gật đầu: “Tôi không thích xem mắt lắm, chuyện này mọi người đều biết, vậy nên theo bản năng cũng né tránh, đương nhiên cũng không để tâm được người nào.”
Bà hai ở bên cạnh thở dài: “Được rồi được rồi, chúng ta biết rồi, về sau không ép con nữa, con muốn lúc nào tìm thì lúc đó tìm, chúng ta cũng không hỏi nữa, được rồi chứ.”
Trì Cảnh cười nhạt: “Đáng lẽ phải nên thế này từ lâu.”
Ông hai nhìn Trì Cảnh một chút, sau đó nhìn Cố Tư: “Tiểu Tư bây giờ đứa bé cũng có rồi, nên sớm tái hôn cùng A Uyên đi, hai người các con thật sự là đừng làm khó nhau nữa.”
Trì Uyên ở bên cạnh chậm rãi gật đầu: “Phải, nhanh chóng tái hôn đi.”
Thật sự anh nói cũng không có tự tin.
Lúc trước Trì Uyên là một người rất có tự tin, bây giờ anh vẫn tự tin, nhưng cũng tùy việc, ở phương diện công việc anh vẫn tự tin như trước giờ.
Thế nhưng về mặt tình cảm, sự tự tin của anh hoàn toàn bị Cố Tư chèn ép xuống.
Đặc biệt là việc tái hôn này, cũng không nắm được chắc một chút nào.
Cố Tư không thể nói lời từ chối thẳng thắn cho bên nhà Hai biết, nhưng cũng mỉm cười nói một câu không vội.
Bà hai ở bên cạnh vội vàng nói: “Chuyện này làm sao có thể không vội chứ, việc mang thai, nhìn thì là một quá trình vô cùng chậm chạp, nhưng thật sự chớp mắt cũng sẽ đến, cũng không thể đợi sinh đứa bé xong rồi mới tính toán, những chuyện này, nhận dịp trước mắt có thời gian, nên giải quyết sớm cho tốt.”
Cố Tư vẫn như cũ mỉm cười, một câu cũng không nói.
Bà hai dường như không nhận ra Cố Tư không vui vẻ lắm khi nhắc đến chuyện này, lại nói thêm một câu: “Khi đứa bé sinh ra, nhất định có một giả đình vẹn toàn, điều này đối với đứa trẻ mà nói, cũng có lợi cho sự trưởng thành của nó, hiện tại đã đến bước này, tái hôn thì phải tái hôn.”
Cố Tư không nói chuyện, biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi, nhưng thật sự ánh mắt đã không còn ý cười.
Cô có chút không hiểu được, bọn họ gọi gia đình toàn vẹn là cái gì.
Có mảnh giấy đó, thì xem là toàn vẹn sao?
Làm giống như không tái hôn, thì giống như đứa bé không có ba hoặc có mẹ à.
Nhưng không phải tất cả ba mẹ đều sống tốt, cũng rất mong chờ sự xuất hiện của đứa bé, tại sao lại không toàn vẹn.
Trì Cảnh ở cạnh cũng nhanh chóng nhìn ra được.
Anh nhanh chóng mở miệng: “Chuyện này chính là chuyện của bản thân của A Uyên và Tiểu Tư, chuyện này chúng ta cũng không tính được, tùy vào suy nghĩ của bọn họ, bọn họ quyết định như thế nào, chắc chắn đều là có lý do.”
Khóe mắt bà hai liếc nhìn Trì Cảnh, dường như có chút không vui.
Bà cụ ở bên cạnh cũng nói: “Đúng vậy, chúng nó nghĩ như thế nào, thì tùy chúng nó, chúng ta không xen vào, làm như thế nào đều có lý do của chúng.”
Bà cụ đã nói như vậy rồi, bà hai liền không nói nữa.
Qua vài giây ông hai liền chuyển chủ đề, nói một chút về chuyện công ty.
Bà hai nhìn Phương Tố: “Chị dâu, chị thay đổi nhiều quá.”
Phương Tố vén tóc: “Nhiều sao, cũng tốt.”
“Thật sự rất nhiều.” Bà hai gật đầu “Cảm thấy hiện tại trẻ ra rất nhiều, em nhìn vào cảm thấy chị bây giờ không giống với chị lúc trước.”
Lúc trước Phương Tố ngồi một chỗ, rồi điều chỉnh tư thế đều phải chuẩn, mỗi một cử động đều phải làm ra dáng vẻ tiểu thư.
Nhưng bây giờ, nhìn xem, co quắp trên ghế sofa, hoàn toàn không giống ngồi.
Phương Tố cười haha: “Đúng vậy.”
Trì Chúc ở bên kia nói chuyện, liếc nhìn về phía Phương Tố và bà hai.
Hiếm khi hai người này còn nói chuyện với nhau, lúc trước làm gì có chuyện này.
Lúc trước Phương Tố chẳng có quan hệ tốt với ai, trong nhà bà lớn nhất, lúc nào cũng nheo mắt nhìn mọi người.
Bà hai và bà cũng đặc biệt mâu thuẫn.
Bây giờ thật sự khiến người khác không ngờ và kinh ngạc.
Nói chuyện được một lúc, điện thoại Trì Uyên rung lên.
Anh lấy ra xem, sau đó đứng dậy: “Con đi ra ngoài nghe điện thoại.”
Cố Tư nhíu mày, chậm rãi đứng dậy theo.
Trì Uyên đi ra khoảng đất trống bên ngoài, Cố Tư liền đứng ở cổng.
Nghe không quá rõ ràng, nhưng cảm nhận được là cấp dưới gọi điện thoại đến.
Trì Uyên đằng kia cũng không nói chuyện quá lâu, chưa đến một phút đồng hồ thì cúp điện thoại.
Anh quay đầu nhìn Cố Tư đang đứng ở cửa nhìn chằm chằm mình, có chút bất lực: “Em làm gì vậy?”
Cố Tư trừng mắt, giống như người vô tội: “Chỉ là muốn đi ra ngoài tí thôi, đến xem lão Báo kia à?”
Trì Uyên đi đến, sờ mặt Cố Tư, hạ thấp giọng, cố gắng không để người trong nhà nghe được: “Phải, đi xem thử thế nào.”
Cố Tư có chút hăm he: “Dẫn em theo với, dẫn em theo với.”
Trì Uyên cười: “Muộn quá rồi, em nên ở nhà đợi đi, chỗ đó có chuyện gì, anh sẽ báo cáo cho em ngay lập tức được không, cấp dưới nói hắn cũng đã nhận tội rồi, người như vậy, có rất nhiều dã tâm, chịu không được giày vò, hơi hù dọa một chút thì đã nói ra tất cả, em đến đó, cũng không có chỗ múa gươm*.”
(Không có chỗ múa gươm*: người có tài nhưng không có điều kiện để bộc lộ, thể hiện tài năng nên đành bó tay bất lực.)
Cố Tư có chút không vui: “Em cũng chỉ muốn đến xem thử thôi.”
Trì Uyên xoa bụng cô: “Nơi đó, cũng không phải là chỗ tốt đẹp gì, cho dù là âm thanh, cũng đừng để cho đứa nhóc nghe được, không tốt.”
Cố Tư cúi đầu nhìn bụng mình, gần đây cô bị Phương Tố nhắc rất nhiều, nói là đứa trẻ thật sự có thể cảm nhận được chuyện bên ngoài, âm thanh bên ngoài, đứa nhóc đều có thể nghe thấy.
Mặc dù cô là cảm thấy nhảm nhí, nhưng chuyện này vẫn nên suy nghĩ cẩn thận một chút………….
Cô nhẹ nhàng “ừ” một cái, vẻ mặt vẫn có chút không vui: “Được rồi, vậy em không đi nữa.”
Trì Uyên sờ mặt cô: “Có vấn đề gì, anh trở về sẽ nói cho em biết, anh bảo đảm không giấu giếm em, cái gì cũng nói với em.”
Một lúc lâu sau Cố Tư mới “ừ” một cái.
Trì Uyên cũng biết cô thật sự là muốn tham gia náo nhiệt, nhưng náo nhiệt này, cô vẫn là thật sự không nên đi đến.
Trì Uyên ôm vai Cố Tư đi vào phòng khách, nói với những người ở đó mình có việc cần phải đi làm, nên đi ra ngoài một chuyến.
Trì Chúc, bà cụ và Phương Tố đều biết anh đi làm gì, cũng không hỏi, chỉ nói anh cố gắng về sớm.
Sau đó Trì Uyên xoa đầu Cố Tư một cái, rồi mới xoay người đi.
Cố Tư bĩu môi, vẫn như cũ không vui.
Phương Tố vẫy tay: “Đến đây ngồi đi.”
Cố Tư đi qua, ngồi bên cạnh Phương Tố, nhỏ giọng oán trách hai câu, đa phần là nói Trì Uyên không dẫn cô đi.
Phương Tố thuận theo lưng cô: “Nếu cô đi, nó còn phải chăm sóc cô, tình huống bây giờ cô như vậy, nên ít ra ngoài đi, không đi là đúng rồi.”
Cố Tư xị mặt, không nói gì
Bà hai nhìn Cố Tư và Phương Tố, rồi cười: “Xem ra tình cảm giữa chị dâu và Tiểu Tư rất tốt, thật sự khiến người ta ghen tị, nếu sau này quan hệ giữa em và vợ A Cảnh tốt như vậy thì hay biết mấy.”
Trì Cảnh cười haha, không trả lời.
Phương Tố nhìn bà hai một chút: “Sẽ được thôi, tính tình thím tốt, sống cùng với người nhỏ, có lẽ không có vẫn đề gì lớn.”
Bà hai nhìn Cố Tư một chút, ánh mắt mang theo một chút cảm xúc khác.
Cố Tư không có tâm trạng, liếc mắt nhìn bà hai một cái, rồi thu hồi ánh mắt lại.
Không muốn nghĩ đến, rốt cuộc trong ánh mắt bà là ý gì.