Chương Tự Chi bị câu nói của Trì Uyên chặn lại hồi lâu, một câu cũng không nói ra được.
Chương Tự Chi như vậy vẫn là Cố Tư trước nay chưa từng thấy qua, khiến cô cảm thấy rất mới lạ.
Cố Tư nhìn Chương Tự Chi, “ Có điều hôm nay anh như này, quả thực có chút hơi quá, anh không thoải mái thì nói chuyện với tôi, còn tốt hơn so với việc anh phát khùng lên ở đây, anh xem anh đập nhiều thứ như vậy, đến lúc lại phải mua mới, anh nói anh có bận tâm không.”
Có điều Chương Tự Chi như vậy cũng xem là có thể hiểu được, Chương Tự Chi từ trước tới nay chưa từng gặp qua loại chuyện này, dĩ nhiên trong thoáng chốc có chút không biết phải xử lý như thế nào.
Cố Tư nhìn vết bầm trên mặt Chương Tự Chi, mức độ này, có vẻ như không cần phải xử lý sao cả.
Cô vẫn tương đối quan tâm đến chuyện gì đã phát sinh giữa Chương Tự Chi và Lương Ninh Như.
Cô dựa lưng vào bệ cửa sổ, nhìn Chương Tự Chi, “ Lần trước Lương Ninh Như nhập viện, lúc anh qua đó xem đã nói gì vậy.”
Chương Tự Chi liếc nhìn Cố Tư, “ Tôi không nói gì cả, chính là qua đó xem cô ta đã chết hay chưa, cô tưởng tôi có thể nói mấy lời dễ nghe ư, không thể nào còn có thể chia buồn với cô ta.”
Vẻ kiêu ngạo của Chương Tự Chi thực sự khá bất bại
Cố tư cảm thấy, Lương Ninh Như đó đối với anh ta cũng có tích lũy sự bất bình, bây giờ ra đòn như vậy, có lẽ là đã nhịn rất lâu rồi.
Trì Uyên ở bên cạnh nhìn thời gian, “ Còn chưa ăn sáng, chúng ta cùng ra ngoài ăn một chút đi, tôi không có đủ thời gian nữa rồi.”
Cố Tư gật đầu, “ Đúng thế, chúng ta vì tới thăm anh, đến cả bữa sáng cũng chưa ăn, đi thôi, chúng ta cùng đi, anh cũng nên bình tĩnh lại đi.”
Chương Tự Chi xụ mặt, không từ chối.
Ba người đi từ câu lạc bộ ra, buổi sáng ở bên ngoài có khá nhiều đồ.
Cố Tư tìm một quán tương đối náo nhiệt, ba người ngồi ở chỗ bên cạnh cửa ra vào.
Chương Tự Chi tâm tình không vui nên giờ ăn có chút không vào.
Cố Tư chẳng để ý điều đó, phân đồ ăn sáng cho ba người trước, sau đó liền uống một ngụm sữa bò luôn.
Chương Tự Chi bức bối hồi lâu, có chút không chịu nổi nữa, lại bắt đầu nói, “ Loại con gái như vậy, tôi nói cô nghe, cả đời này, chắc cũng chẳng có ai ưa nổi cô ta, người gì đâu như đàn ông, chắc cả đời này, cũng một mình cô ta với cô ta.”
Cố Tư cắn một miếng theo thói quen, nhìn Trì Uyên một cái rồi cười.
Chương Tự Chi thực sự không mong đợi bất cứ ai phụ họa theo lời của mình, anh ta chỉ quan tâm đến việc nói của mình.
Anh ta ho một tiếng, “ Mấy người là không nhìn thấy, cô ta ở trong bệnh viện, còn treo vết thương, mà còn trừng mắt với tôi như này, thực sự là làm chính cô ta như đồ vật, tôi thực không muốn chấp nhặt với cô ta, nếu không thì…”
Anh ta đưa tay lên, vặn ngón cái và ngón trỏ, “ Chỉ trong vài phút, hai người có biết chuyện gì sẽ xảy ra không?
Cố Tư và Trì Uyên đều không nói gì, kệ cho Chương Tự Chi ở bên cạnh lảm nhảm lảm nhảm.
Chờ ông chủ mang đồ ăn sáng ra, đến những gì mà Chương Tự Chi nói Cố Tư đều bỏ ngoài tai, cúi đầu ăn.
Chương Tự Chi lại tiếp tục lảm nhảm vài phút nữa, sau đó cúi đầu nhìn đồ ăn trên bàn.
Anh ta mới sáng sớm ra đã tức điên cho đến tận bây giờ, sức lực có chút vơi đi.
Lúc trước không cảm nhận được, chứ giờ ngửi thấy mùi đồ ăn, thực sự là có chút đói.
Anh ta mím môi, nhìn hai người ở bên cạnh đều không để ý đến mình nữa, sau cùng ngẫm nghĩ cũng không nói thêm nữa.
Anh ta cũng cúi đầu bắt đầu ăn.
Cố Tư nhếch khóe miệng, cảm thấy rất buồn cười.
Chờ đến khi ăn xong, bên phía Trì Uyên cũng phải đi làm, Cố Tư không có việc gì liền đến câu lạc bộ của Chương Tự Chi.
Cô buồn chán, gọi điện thoại cho Phương Tố gọi bà ta qua bên này chơi.
Phương Tố ở bên đó nói lập tức sẽ qua.
Cố Tư ngồi ở phòng riêng của câu lạc bộ, nhìn thấy Chương Tự Chi không còn tức giận nữa liền hỏi, “Anh nói cái gì mà cãi nhau rồi bị đánh vậy.”
Ba chữ “ Bị đánh vậy” thực khiến Chương Tự Chi đau đầu phiền não.
Anh ta mau chóng nói, “ Tôi là xem cô ta là con gái, tôi không giống như cô ta, nếu không thì, cô ta thực sự không động được vào cọng tóc của tôi.”
Cố Tư mau chóng gật đầu, “ Đúng đúng đúng, sự thật đúng là như vậy, tôi cũng muốn hỏi thử, hai người bọn anh đã nói chuyện gì mà còn khiến đối phương muốn động tay chân vậy.”
Nói cài gì, Chương Tự Chi thoáng chốc cũng không có cách nào nhớ lại toàn bộ, anh ta dù sao cũng đã nói rất nhiều.
Dĩ nhiên những lời đó đều không dễ nghe.
Lương Ninh Như một mực cũng là nhìn anh ta không vừa mắt, anh ta luôn cảm thấy Lương Ninh Như có lẽ là từ rất lâu đã muốn động tay chân với anh ta rồi.
Đồ thối tha này thực sự có thể làm mọi thứ
Chương Tự Chi nói điều gì đó mà anh ta không biết, và sau đó lại nói, “ Có lẽ chính là nói cô ta bị thương vậy là đáng đời mà, nói nhiều quá nên tôi không thể nhớ lại rõ ràng nữa, loại con gái đó, một cánh tay không thể dùng được thì lại lấy chân đá, nếu tôi không nhìn cô ta bị thương, lúc đó một chân tôi cũng có thể vượt qua được, tôi mà ra tay nặng, chắc chắn sẽ khiến cô ta nằm viện thêm mười ngày hoặc nửa tháng nữa ấy.”
Cố Tư gật gật đầu, “ Cũng may là anh không ra tay, như vậy anh mới được xem là một người đàn ông thực sự.”
Chương Tự Chi cau mặt, “ Lời này của cô là có ý gì a.”
Cố Tư cười he he, “ Nói anh không chấp nhặt với con gái, giỏi.”
Cô bảo Chương Tự Chi ngồi xuống, “ Anh thả lỏng ra đi, anh cứ như vậy làm gì, việc này đã qua rồi mà, đừng nghĩ đến nữa.”
Việc thì qua đi rồi nhưng trong lòng Chương Tự Chi vẫn thấy không thoải mái.
Anh ta đã lớn như vậy rồi, lần đầu tiên bị người con gái ngoài bốn cô chị gái của anh đi đường quyền như vậy, thực là, lúc đó anh chết lặng người đi.
Có nằm mơ cũng không nhờ tới.
Lương Ninh Như đánh xong còn mắng anh một câu rác rưởi, giọng điệu cô ta mắng cộng thêm với ánh mắt khinh thường của cô ta lúc đó, Chương Tự Chi đến giờ vẫn còn nhớ rõ.
Anh ta định nhấc chân đá qua, hai người cách nhau khá gần, Lương Ninh Như có lẽ không thể tránh khỏi cú đá này.
Nhưng sau khi nghĩ lại, cuối cùng anh cũng dập tắt được cơn bốc đồng này.
Thời gian trước cô gái này cùng với một tên trộm xe ở quán bar đã xảy ra một trận, cuối cùng thì tên trộm đã bị ặn người giao đến đồn cảnh sát, có điều trong quá trình giao tranh cô ta cũng bị thương.
Anh thật sự là, nếu không phải cô ta đang bị thương, anh sẽ không để ý đến cô ta như vậy.
Hai người cứ đợi như vậy một lúc, Phương Tố ở bên kia đã đến.
Phương Tố mặc đồ thể thao, buộc tóc đuôi ngựa, nhìn có vẻ thực sự tràn đầy năng lượng.
Bà ta đi đến, nói với Cố Tư trước, nói chờ lát nữa phải đi gặp một người.
Cố Tư lập tức hiểu ra, “ Lại là người nhà bác giới thiệu cho bác sao?”
Phương Tố gật đầu, “ Đúng vậy, ông ta nói rèm cửa trong nhà ông ta tối qua bị ông ta làm hỏng rồi, muốn để tôi qua đó chọn giúp rèm khác, tôi vốn dĩ là không muốn đi lắm nhưng mẹ tôi bên đó trực tiếp trả lời giúp tôi rồi, tôi cũng là không có chọn lựa.”
Nói xong bà ta nhìn Chương Tự Chi một cái, “ Chương Tự Chi sao thế, nhìn có vẻ không vui.”
Nói xong bà mới chú ý đến vết bầm trên mặt Chương Tự Chi, sau đó Phương Tố cau màu, “Trên mặt Chương Tự Chi, là va vào đâu à.”
Đúng thế, ai cũng không thể ngờ tới, Chương Tự Chi là bị người khác đánh.
Chương Tiểu gia không có lý luận gì, đến cả ông lão nhà anh ta đều hận không thể động tay, loại người này, sao mà có thể có người không nể mặt mũi như vậy chứ, chào anh ta bằng một cú đấm vào mặt.
Chương Tự Chi nhìn Cố Tư.
Cố Tư liên a một tiếng, “ Thì là buổi sáng lúc chúng tôi ăn sáng, anh ta đi ra không để ý liền bị va vào mặt, nhìn đi, mới va có thế mà tím như vậy rồi.”
Phương Tố cái gì cũng không biết, cũng xem như là thật, đi tới nhìn kỹ hơn, “ Không thể nào, va tím bầm vào, nhìn đi, đây đều là bầm dập đó.”
Chương Tự Chi có chút không được thoải mái, xờ xờ vào mặt mình, đảo mắt.