Trì Uyên cũng không quan tâm Tùy Mị có cùng Phương Tố ăn cơm hay không, dù sao bất kể như thế nào, gần đây anh và Phương Tố dường như sẽ là không gặp nhau.
Có thể lúc trước Phương Tố còn muốn hẹn anh, nhưng cuộc điện thoại lần trước của anh chắc đã làm Phương Tố tức giận.
Tức giận vậy thì tức giận đi, Trì Uyên cảm thấy, bản thân khó có thể yên tĩnh được một khoảng thời gian.
Sau khi ở văn phòng một lúc, Trì Chúc đến.
Trì Chúc cầm văn kiện, vốn dĩ là từ văn phòng đi ngang qua, vừa hay nhìn thấy Trì Uyên, ông trực tiếp đi đến.
Trì Chúc trông không khác gì lúc bình thường: “Chuyện gì vậy, ba nghe Tử Thư nói, buổi sáng con có việc cần xử lý, xảy ra chuyện gì vậy?”
Trì Uyên nghĩ nghĩ: “Hôm qua Cố Tư xảy ra chuyện, con qua đó xử lý giúp một chút.”
Trì Uyên nói nhẹ nhàng như mây gió, Trì Chúc cũng xem như không có chuyện gì.
Ông gật gật đầu: “Cố Tư ở đây không có người thân, mặc dù các con đã ly hôn rồi, nhưng ông nội con trước khi mất, không buông bỏ được nhất chính là con bé, chúng ta giúp đỡ nhiều một chút cũng là nên làm.”
Trì Uyên nói đúng vậy, nghĩ nghĩ lại nhìn Trì Chúc hỏi: “Con nghe bà nội nói, gần đây bố đều chạy đến ở bệnh viện, chăm sóc một người bạn.”
Trì Chúc ngưng lại, nhìn nhìn Trì Uyên, vẻ mặt không thể giải thích được có chút lúng túng.
Ngược lại ông không phủ nhận, gật gật đầu: “Đúng vậy, có một người bạn bị thương nằm viện, không có người chăm sóc, ba đi đến giúp đỡ.”
Trì Uyên cười: “Mẹ con không biết.”
Trì Uyên cười như vậy, Trì Chúc càng không được tự nhiên: “Biết hay không biết, bây giờ cũng không có quan hệ nữa.”
Trì Uyên “ừ” một cái: “Hi vọng mẹ con sẽ rõ được điểm này, nhưng phía bên ba tốt nhất đừng bị người khác chụp được, nếu không, sẽ có chút phiền phức.”
Trì Chúc cười: “Đúng vậy, ba cũng cố gắng chú ý, cũng không phải ba chột dạ, thật sự là bị người khác tung tin đồn nhảm rất phiền phức.”
Trong câu trả lời của Trì Chúc, nghe cũng không phải có điều gì giấu diếm, rất thẳng thắn.
Chẳng qua con người Trì Chúc là như vậy, Trì Uyên cảm thấy, Trì Chúc có lẽ cũng không có làm bất cứ việc gì vượt quá giới hạn.
Nói vài câu như vậy, Trì Chúc liền đi, nhưng sau khi quay người, ông nghĩ nghĩ lại đứng lại: “Ba nghe chú hai con nói, A Cảnh đi xem mắt vài người, đều không quá thành công, con với A Cảnh trạc tuổi nhau, con có thời gian, đi hỏi thử xem nó muốn một người như thế nào, việc này, không thể chỉ xem tùy tiện, phải có mục tiêu.”
Trì Uyên ngưng lại: “Được rồi, con tìm cơ hội nói với nó.”
Trì Chúc đi ra ngoài, Trì Uyên nhìn bóng lưng Trì Chúc nghĩ nghĩ, Trì Chúc tính tình tốt, cũng có năng lực, tại sao lúc trước lại ở cùng một chỗ với Phương Tố.
Nghĩ đến đây, bản thân Trì Uyên liền cười.
Không nên không nên.
Buổi sáng Trì Uyên không đến công ty, buổi chiều rất bận, đợi mãi đến khi tan làm, Tử Thư liền đi đến.
Các nhân viên bên ngoài gần như đã đi hết, Tử Thư đóng cửa lại: “Tôi cho người điều tra Tùy Mị, không tra được bất cứ vấn đề gì, không phải nói tra không ra, mà là không có vấn đề gì, hoạt động gần đây của ta rất đơn giản, không có bất kì tiếp xúc nào với tiểu Cố Tư, cũng không giao thiệp với bất cứ người nào không thích hợp.”
Trì Uyên cũng không có biểu cảm thấy vọng hay không thấy vọng, chỉ đơn giản “ừ” một tiếng.
Tư Thư ngồi vào chỗ của mình, nhìn Trì Uyên: “Chúng ta còn có ai có thể kiểm tra, tôi cảm thấy dường như không có ai nữa.”
Trì Uyên nghĩ một lúc lâu: “Tra một chút bên phía nhà họ Ninh đi, mặc dù tôi cảm thấy bọn họ cũng không có khả năng.”
Nhưng ngoại trừ nhà họ Ninh, anh thật sự không biết Cố Tư còn có thể đắc tội với người nào.
Việc xã giao của cô thật sự quá ít, nếu như loại trừ nhà họ Ninh kia, Trì Uyên cũng không cách nào tra được.
Tử Thư gật gật đầu: “Cũng chỉ còn lại nhà họ Ninh.”
Tử Thư đi trước, Trì Uyên vẫn còn ngồi chỗ cũ.
Không lâu sau, Tùy Mị có gởi tin nhắn đến, tin nhắn đầu là hình ảnh bữa tối của cô ta cùng Phương Tố, nhưng tin nhắn gửi đến sau đó không liên quan gì đến hình ảnh.
Cô ta nói: Bác đang phàn nàn anh không tin tưởng bác, có phải giữa hai người có hiểu lầm gì không.
Trì Uyên liếc nhìn, rồi thoát ra khỏi Wechat.
Anh không muốn trả lời vấn đề này, càng không muốn biết buổi tối Tùy Mị và Phương Tố ăn cái gì.
Anh cầm điện thoại lên, từ văn phòng đi ra ngoài, đi thẳng xuống dưới lấy xe, sau đó chạy đến nhà Cố Tư.
Xe dừng ở một nơi hơi xa một chút, anh đi bộ đến cổng nhà Cố Tư.
Cổng mở, cửa trong phòng khách cũng mở, Cố Tư đang ở trong phòng khách, đang ngồi ở sofa xem tivi.
Nhưng cô cầm điện thoại, không biết nói chuyện với ai.
Trì Uyên đi từ từ đến, đi đến cửa nghe rõ lời nói của Cố Tư.
Đối phương chắc là Mạnh Sướng, mắt Cố Tư xem tivi, âm thanh nói chuyện mang theo ý cười, còn hỏi Mạnh Sướng có cảm thấy khỏe hơn không.
Sau đó bên kia cũng không biết là nói gì, Trì Uyên nghe Cố Tư nói: “Anh ấy bây giờ đang huấn luyện kín rồi, tôi không cách nào liên lạc được, nhưng mà chuyện này, tôi cũng không muốn để anh ấy biết, sợ anh ấy phân tâm.”
Sau khi bên kia nói một câu, Cố Tư cười ha ha: “Đúng vậy, Ninh Tôn vẫn luôn đối với tôi rất tốt.”
Động tác Trì Uyên dừng lại, anh đứng tại chỗ, nhìn Cố Tư.
Cố Tư một chút cũng không phát hiện anh, gọi điện thoại rất vui vẻ.
Trong mười câu có bảy câu đều nhắc đến Ninh Tôn.
Huống hồ Cố Tư đánh giá Ninh tôn rất cao.
Trì Uyên đợi một chút, rồi quay người đi ra ngoài.
Anh đứng ở trong sân một lúc, điện thoại bên phía Cố Tư vẫn chưa gọi xong.
Hai cô gái này, có thể nói chuyện tương đối nhiều.
Anh thở dài, vậy không đợi nữa.
Trì Uyên từ trong sân đi ra, còn thuận tay đóng cửa lại.
Anh quay lại xe, lấy hộp thuốc lá ra.
Thật sự là anh không có nghiện thuốc, nhưng khoảng thời gian này, thật sự là càng ngày hút càng nhiều.
Chứng nghiện thuốc lá dường như cũng đang hình thành.
Trì Uyên lấy bật lửa ra, nghĩ nghĩ rồi đặt trở lại, chỉ đưa điếu thuốc lên mũi ngửi ngửi.
Bên phía phòng khách Cố Tư vẫn sáng đèn..
Trì Uyên qua vài giây, đặt điếu thuốc xuống, khởi động xe, lái xe đi.
Thật sự là Cố Tư cái gì cũng không biết, nói chuyện với Mạnh Sướng xong, cô đứng dậy đi đóng cửa.
Nhìn thấy cổng đã được đóng, Cố Tư có chút ngạc nhiên.
Vừa nãy đi ra ngoài đổ rác, cô nhớ kĩ là mình không có đóng cửa.
Cô thò đầu ra ngoài nhìn chằm chằm một lúc, không thấy gì kì lạ, cô xoay người đi vào trong nhà, đóng hết các cửa sổ rồi mới đi lên phòng.
Mấy ngày kế tiếp, Cố Tư đi học lái xe, rồi ở trong tiệm bận rộn, cuộc sống trôi qua thật sự đủ đầy.
Việc kinh doanh cửa tiệm tốt hơn nhiều so với lúc chỉ có một mình Mạnh Sướng tốt hơn nhiều, thức ăn bán mang đi cũng nhiều hơn.
Chương Tự Chi bên kia cũng ủng hộ, cứ mỗi khi trời tối tối đều đến cửa hàng nhập hàng.
Kinh doanh tốt, cuộc sống suôn sẻ, cộng thêm Trì Uyên vẫn luôn không đến làm phiền cô, Cố Tư đột nhiên đối với tương lại tràn đầy hi vọng.
Chương trình tài năng Ninh Tôn bên kia có nhiều loại quảng cáo làm nóng, hiệu ứng cũng xem như khá tốt.
Công chiếu ở trên mạng, đúng ngày đúng giờ Cố Tư cũng ngồi chờ xem trước máy tính
Thật sự cũng biết, ban đầu Ninh Tôn sẽ không xuất hiện, nhưng bởi vì coi trọng Ninh Tôn, cho nên cũng chú trọng cả chương trình này.
Chương Tự Chi xem tại câu lạc bộ, còn gọi điện thoại cho Cố Tư, hai người lải nhải liên miên vài thứ, sau đó điện thoại Cố Tư rung lên, có cuộc gọi thoại Wechat gởi đến.
Cô cầm điện thoại xem, thế mà lại là Ninh Tôn gởi đến.
Ninh Tôn tìm đến, Cố Tư đương nhiên là nhanh chóng cúp điện thoại Chương Tự Chi.
Cô nhận cuộc gọi thoại của Ninh Tôn, chắc là Ninh Tôn vừa được cho phép sử dụng điện thoại, tranh thủ hỏi Cố Tư dạo gần đây như thế nào.
Đương nhiên là Cố Tư nói mình tất cả đều ổn, cô nói bản thân đang muốn xem tiết mục anh tham gia.
Ninh Tôn ở bên đó thở dài, âm thanh rất trầm thấp: “Thật sự tôi có chút hối hận, sớm biết đã không đến đây rồi.”
Cố Tư còn cho rằng Ninh Tôn là chịu oan ức cái gì, kết quả Ninh Tôn nói một câu sau: “Rời đi lâu như vậy không gặp cô, tôi thật sự rất nhớ cô.”