Bữa tối Hứa Thanh Du cũng không ăn nhiều, mẹ Ninh cũng nhìn ra được cô có hơi khó chịu, cho nên sau cùng lại mang đến cho cô một đĩa hoa quả đã rửa sạch.
Hứa Thanh Du ăn cơm không nhiều, nhưng hoa quả ăn cũng không ít, nhìn dáng vẻ của cô thật ra cũng không có vấn đề gì lớn.
Mẹ Ninh lại đến chỗ hộp thuốc tìm cho cô thuốc kích thích tiêu hóa: “Có thể chỉ là bỗng nhiên ăn phải đồ không thích hợp, có hơi chán ăn, uống thuốc rồi nghỉ ngơi một đêm, ngày mai chắc là sẽ không có chuyện gì.”
Hứa Thanh Du vâng một tiếng, nhận lấy thuốc ném vào miệng, nuốt xuống, mùi vị của loại thuốc kích thích tiêu hóa này cũng không tệ lắm.
Ninh Tôn ở bên cạnh chăm sóc cô, ban đầu Hứa Thanh Du muốn hôm nay quay về làm hai bộ quần áo, nhưng mẹ Ninh đang ở đây, cô cũng không nóng vội, ngồi xuống bên cạnh mẹ Ninh nói chuyện với bà.
Mẹ Ninh nói một chút về chuyện sắp xếp công việc tiếp theo của bà, có lẽ phải nghỉ ngơi một đoạn thời gian, sau đó sẽ tiến vào đoàn làm phim, vai diễn không quá quan trọng, thời gian tổng cộng cũng chỉ hơn một tuần.
Ninh Tôn không yên tâm lắm: “Nếu như mẹ ở đó không quá bận rộn, mỗi ngày con sẽ lái xe đến đó đón mẹ, liền không cần ở lại khách sạn nữa, cũng không được an toàn lắm, hơn nữa lại không thuận tiện.”
Mẹ Ninh thở dài một hơi: “Không sao đâu. Mẹ đã lớn tuổi thế này rồi, có thể có cái gì không an toàn. Thôi không làm phiền các con, chạy đi chạy lại cũng phiền toái.”
Hứa Thanh Du có thể nhìn ra được, mẹ Ninh không muốn đi qua đi lại, cô suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy nếu mẹ ở đó không quen hoặc là ăn uống không hợp khẩu vị, thì về đây ở, địa điểm chỗ mẹ quay phim cũng không cách đây quá xa.”
Mẹ Ninh ừ một tiếng: “Được, mẹ biết rồi. Trước tiên đến đó xem xem, nếu thật sự không thích ứng được, mẹ lại gọi điện thoại cho hai đứa qua đón.”
Nói chuyện này xong lại nói về chuyện phim điện ảnh truyền hình rồi bài hát.
Nghề chính của mẹ Ninh thật ra vẫn là ca hát, giống như Ninh Tôn, bà nhận một vài vai diễn trong phim truyền hình, đơn giản chỉ là muốn được lộ mặt nhiều hơn mà thôi.
Thật ra bà vẫn nghiêng về ca hát.
Cho nên bà nói mình sẽ càng tiếp xúc nhiều hơn với một số tài nguyên âm nhạc.
Ninh Tôn ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Trước đây con tham gia một số chương trình âm nhạc, có lưu lại số điện thoại của một vài nhà tổ chức. Đến lúc đó con liên lạc với bọn họ xem một chút, nếu như có chương trình phù hợp, xem xem có thể mời mẹ đến đó hay không.”
Mẹ Ninh khoát khoát tay, bà biết tính tình của Ninh Tôn, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng nhờ vả người khác, mẹ Ninh cũng không muốn làm cho anh vì mình mà chủ động thân thiện với người khác.
Hiện tại trong tay bà đang nắm những tài nguyên như thế này đã làm cho bà rất hài lòng rồi, bà nói: “Không cần đi tìm những tổ tiết mục đâu, trước tiên cứ làm tốt những công việc trong tay mẹ đã, bây giờ bỗng nhiên làm việc nhiều, mẹ có thể vẫn còn chưa thích ứng được.”
Bà cười haha: “Mẹ không giống với những người trẻ tuổi các con, bây giờ mẹ có tuổi rồi, lăn qua lăn lại không nổi. Mẹ không thể chịu khổ được như các con, giờ mẹ phải ngủ sớm dậy sớm, cho nên tài nguyên không cần quá nhiều như thế.”
Ninh Tôn cũng biết mẹ Ninh là đau lòng anh, cho nên cũng không nói thêm lời dư thừa nữa.
Bọn họ ở đây tán gẫu thêm một hồi, chờ đến khi nhìn sắc trời, mẹ Ninh cũng liền đứng dậy rời đi.
Hứa Thanh Du dựa lưng vào ghế sopha, cả người đều biếng nhác vô cùng.
Ninh Tôn đưa mẹ Ninh xuống dưới tầng rồi đi lên, đi vào liền nhìn thấy Hứa Thanh Du ngồi yên lặng trên ghế sopha, anh mỉm cười, đi đến ôm lấy Hứa Thanh Du: “Buồn ngủ không? Có phải là muốn đi ngủ?”
Hứa Thanh Du ôm lấy cổ Ninh Tôn: “Đúng là có hơi buồn ngủ, nhưng em không muốn làm gì cả, mặt em cũng không muốn rửa.”
Ninh Tôn không nói lời nào, ôm cô đi vào trong phòng, sau đó đi lấy bàn chải, kem đánh răng.
Hứa Thanh Du liền nằm ở trên giường, đầu tựa vào đầu giường, Ninh Tôn phục vụ cô đánh răng rửa mặt.
Cho đến bây giờ Hứa Thanh Du cũng không biết Ninh Tôn sẽ nuông chiều cô đến trình độ như thế này, trong lòng cô vô cùng êm dịu.
Chờ đến khi Ninh Tôn rửa mặt xong quay về giường, cô nhanh chóng dán lại gần anh, cả người co lại trong lồng ngực của Ninh Tôn: “Anh cũng không biết, em càng ngày càng yêu anh.”
Tay của Ninh Tôn có chút không đứng đắn sờ xoạng: “Yêu anh hả? Vậy thì thể hiện một chút đi.”
Hứa Thanh Du vội vàng đè tay anh lại: “Dừng dừng dừng, hôm nay không được, hôm nay quả thật là có hơi khó chịu.”
Mặc dù vừa rồi ăn rất nhiều hoa quả, cô vẫn còn cảm giác buồn nôn như cũ.
Lông mày Ninh Tôn nhăn lại: “Vẫn còn buồn nôn sao? Cái bánh quẩy này cũng thật là lợi hại, giày vò em thành như thế này.”
Hứa Thanh Du vâng một tiếng, ở trong lồng ngực Ninh Tôn tìm một tư thế thoải mái: “Trước đây có một lần em ăn bánh bột lọc vừng đen cũng giống như bây giờ vậy, cảm thấy giống như là dạ dày bị hỏng ấy, dù sao chính là rất khó chịu rất buồn nôn.”
Giải thích của cô có lẽ là dùng lời nói của người già, chính là ăn phải thứ gì đó không thích hợp, loại này có thể ngay hôm đó đã khỏi rồi, nhưng cũng có thể kéo dài vài ngày.
Cô nói như vậy rồi, thì Ninh Tôn cũng không thể làm chuyện gì khác, anh chỉ ôm lấy Hứa Thanh Du rồi nhắm mắt lại.
Một đêm này Hứa Thanh Du ngủ không được tốt lắm, cũng không nằm mơ, quả thật là dạ dày có chút khó chịu, có hơi buồn nôn, nhưng thật sự là lúc đi vào nhà vệ sinh thì lại nôn không được.
Loại cảm giác này vô cùng mỏng manh, nhưng lại không có cách nào hoàn toàn lờ đi được, điều này thực sự làm cô phát điên.
Mãi cho đến buổi sáng, Hứa Thanh Du hoàn toàn không ngủ được, Ninh Tôn cũng lăn qua lăn lại với cô cả một buổi tối, cũng không ngủ được.
Lúc nửa đêm anh đã muốn mang Hứa Thanh Du đến bệnh viện kiểm tra một chút, nhưng Hứa Thanh Du lại cảm thấy không đến mức đấy.
Với lại đã hơn nửa đêm rồi cô vừa lười vừa buồn ngủ, thật sự là không muốn làm gì cả.
Chờ đến buổi sáng, Ninh Tôn có chút chịu không nổi nữa: “Hay là chúng ta đi bệnh viện đi, nhìn em không được thoải mái lắm.”
Hứa Thanh Du suy nghĩ một lát, cũng hơi lo lắng. Cả một buổi tối cô khó chịu đến nổi không biết như thế nào mới được.
Cho nên cuối cùng cô thỏa hiệp trước: “Vậy anh đợi em rửa mặt một chút, thay quần áo nữa.”
Hai người cũng không ăn sáng, đi thẳng đến bệnh viện, lúc này phòng khám bệnh còn chưa mở, hai người đến khoa cấp cứu.
Bác sĩ cấp cứu nội khoa là một ông lão, đã rất lớn tuổi rồi.
Ông bác sĩ nghe Hứa Thanh Du kể lại triệu chứng của mình một lát, sau đó mở miệng hỏi cô: “Đã kết hôn rồi đúng không?”
Hứa Thanh Du gật đầu: “Đã kết hôn rồi.”
Bác sĩ lại hỏi: “Đã từng sinh con chưa?”
Hứa Thanh Du không biết sao lại hỏi cái này, lắc đầu: “Chưa, vẫn chưa muốn có con.”
Ông bác sĩ à một tiếng gật gật đầu, suy nghĩ một lát, lại hỏi một câu: “Gần đây có làm biện pháp tránh thai hay không?”
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đều ngây người, hai người nhìn chằm chằm bác sĩ mà không nói lời nào.
Bác sĩ không chờ bọn họ trả lời đã thêm một câu: “Nếu không thì hai người đi xét nghiệm máu trước đi, xem xem có phải là đã mang thai rồi hay không? Nếu như không phải, chúng ta lại kiểm tra dạ dày.”
Hứa Thanh Du quay đầu nhìn Ninh tôn, Ninh Tôn cũng nhìn cô, trong khoảng thời gian ngắn hai người đều chưa phản ứng kịp.
Có lẽ bác sĩ nhìn ra được suy nghĩ của hai người bọn họ, mỉm cười rồi nói: “Không nghĩ đến loại tình huống này phải không?”
Ninh Tôn gật đầu: “Không nghĩ đến, thật sự không nghĩ đến.”
Bác sĩ vừa ghi đơn vừa nói: “Lần đầu tiên làm ba mẹ đều như thế này, đại khái xem như là đã có thai rồi, trước tiên đừng uống thuốc lung tung, đi xét nghiệm máu đã, nếu như không có gì, vậy thì chúng ta lại xem lại, tìm xem có phải là dạ dày có vấn đề hay không.”
Ninh Tôn vội vàng nói được, không biết vì sao, anh lại có hơi kích động, rõ ràng còn chưa kiểm tra, kết quả còn chưa có, nhưng anh đã kích động đến mức không biết nên làm như thế nào mới được.
Hứa Thanh Du gửi cho Quách Châu một đoạn tin nhắn, nói cho cô ấy biết hôm nay có thể mình sẽ đến muộn một chút.
Cô ngại nói thẳng tình hình của mình, cô chỉ nói có thể là dạ dày không ổn, bây giờ đang ở bệnh viện.
Quách Châu ngay lập tức gọi điện thoại cho cô, trong điện thoại cũng không nói cái gì quan trọng, chỉ bảo cô trước tiên hay chăm sóc tốt bản thân mình.
Hứa Thanh Du nói được, bảo là ở đây kiểm tra xong sẽ lập tức về công ty.
Giọng nói của Quách Châu ở trong điện thoại có hơi do dự: “Cô kiểm tra gì vậy? Sao lại vui mừng như thế?”
Hứa Thanh Du ngạc nhiên: “A? Vui mừng cái gì? Tôi vui mừng chỗ nào.”
Quách Châu hít vào một hơi: “Giọng cô khi nói chuyện, vừa nghe thấy chính là mang theo ý cười. Cô thật sự là đang ở bệnh viện sao? Nếu như ở nơi khác, cô nói thật tôi cũng cho là cô nói dối.”