Cố Tư làm sao lại không biết được.
Trước những tình huống như thế này, Trì Uyên trực tiếp đứng ra lên tiếng phủ nhận mối quan hệ trên mức bạn bè kia với Tùy Mị là được rồi.
Nhà họ Tùy bên kia chắc cũng không muốn ảnh hưởng đến thanh danh của con gái họ.
Hai nhà cùng nhau phối hợp một chút, phát tin đính chính chung, nói rằng bọn họ cùng nhau xuất hiện ở đó chỉ vì công việc.
Sau đó chính cô ấy đứng ra nói hai ba câu cái gì tin tưởng lời nói của Trì Uyên, làm dịu dư luận là ổn.
Cách làm bình thường hẳn là như vậy.
Nhưng tình huống bây giờ có chút đặc thù, bên ngoài có người mang ý đồ xấu, nói rằng thân phận của Trì Uyên và Tùy Mị, ngoài trừ cùng nhau hợp tác, còn có một ý nghĩa khác.
Cho dù bọn họ có đứng ra giải thích gì cũng chưa hẳn sẽ khiến mọi người hoàn toàn tin tưởng.
Quan trọng nhất, hiện tại bà Trì đã đem giấy ly hôn cho Tùy Mị xem.
Cố Tư đoán, Trì Uyên trở về sẽ nhắc đến việc tái hôn, chắc anh nói chuyện cùng với nhà họ Tùy cũng không tốt đẹp gì.
Nếu như nhà họ Tùy có thể phối hợp tốt, Trì Uyên sẽ không đi đến bước này.
Cố Tư cười, “Không sao đâu, dù sao em cũng không để ý đến những chuyện này lắm”.
Trì Uyên thở ra một hơi, có thể nhìn ra được, anh đang rất khó xử.
Cố Tư cười tủm tỉm, còn tâm tình hỏi, “Thực ra tôi rất muốn biết, anh đã nói những gì với nhà bên kia”.
Trì Uyên co chân, ngón tay đặt ở trên đùi, nhẹ nhàng tháo khuy, “Nhà họ Tùy lo lắng cho thanh danh của Tùy Mị, cái này chúng ta đều có thể hiểu được”.
Cố Tư gật gật đầu, “Anh nói vậy tôi gần như hiểu ra rồi”.
Nhà họ Tùy chắc cũng biết, cùng nhau phối hợp với Trì Uyên giải quyết chuyện lần này cũng không thể khôi phục hình tượng của Tùy Mị trở về như cũ.
Rất nhiều người buôn dưa lê tám chuyện cũng không thèm để ý đến chân tướng là gì, bọn họ chỉ muốn tin vào những thứ mà bản thân họ cho rằng là đúng, chỉ ngồi ngoài xem sự việc như một vở kịch đầy kịch tính.
Cố Tư không muốn nói nhiều, rất nhiều chuyện có nói ra cũng không có tác dụng.
Cố Tư đứng lên, “Trì Uyên, vừa hay em cũng muốn công bố ra bên ngoài, việc ly hôn của chúng ta trước đây không liên quan đến việc gì khác, mà là em thực sự cảm thấy, chúng ta không thể tiếp tục giả vờ như vậy nữa, sớm đối mặt, có thể sẽ sớm giải quyết vấn đề”.
Trì Uyên ngồi bên kia không nói gì cả.
Cố Tư nhìn anh chằm chằm một hồi, liền xoay người đi lên lầu.
Về đến phòng, Cố Tư khóa trái cửa, nằm trên giường.
Cô sờ lấy lồng ngực mình, tự hỏi xem có khó chịu chút nào không, nhưng hình như không có.
Khá tốt, đầy hứa hẹn.
Khi bên ngoài chìm vào màn đêm, Trì Uyên lại đi ra ngoài.
Cố Tư nghe thấy tiếng khởi động xe, nhưng không để ý nữa, chỉ đứng dậy đi đến thư phòng.
Cô vào xem môn thi sắp đến, rất nhiều việc đang đợi cô làm.
Cố Tư ở trong thư phòng đến nửa đêm, Trì Uyên cũng không trở về, cô cầm điện thoại di động lên nhìn đồng hồ, sau đó gọi cho Chương Tự Chi.
Thiếu gia nhà họ Chương đang ở trong biệt thự, còn có thể nghe thấy âm thanh của phụ nữ.
Cố Tư cười, “Anh có tiện nói chuyện không?”
Chương Tự Chi đối với Cố Tư thì không có gì là bất tiện cả.
Anh ừm một tiếng, ‘Cô nói đi, tôi không có việc gì cả”.
Cố Tư chầm chậm ngửa đầu ra sau, khẽ nói, “Những tấm ảnh chụp được lúc trước, thật ra… là thật, tôi và Trì Uyên đã sớm ly hôn rồi, chỉ là bên trong vẫn còn chút chuyện, sau đó lại có thỏa thuận với anh ấy, nên thành như bây giờ”.
Một chút kinh ngạc cũng không có, anh chỉ ừm, “Tôi cũng đã nghĩ là như vậy”.
Cố Tư lập tức cười, “Anh quả nhiên đã đoán ra được”.
Ngược lại, Chương Tự Chi nói sang một vấn đề khác, “Bây giờ cô định làm gì tiếp theo?”
Dự định sao, Cố Tư cảm thấy đợi Trì Uyên thương lượng xong, làm sao công bố với bên ngoài chuyện này là được.
Chuyện này, thật là không còn cách nào giải quyết tốt hơn.
Bất kể làm thế nào, phản ứng của dư luận gần như là như thế.
Cố Tư nghĩ nghĩ liền nói, “Trì Uyên hẳn phải biết xử lý như thế nào, đối với tôi mà nói, sự việc lần này cũng không ảnh hưởng lớn đến tôi lắm”.
Chủ yếu là Trì Uyên và Tùy Mị.
Mặc kệ ầm ĩ thành rắc rối gì, Cố Tư chỉ là một người bị phụ bạc hoặc là bị ức hiếp.
Chính cô còn cười, vậy càng tốt, người qua đường hùa vào một phen.
Bên kia Chương Tự Chi bên còn có việc, không có nói quá nhiều.
Cúp điện thoại, Cố Tư cũng về phòng nghỉ ngơi.
Trì Uyên lại một đêm không có trở về.
Rốt cuộc ngày hôm sau tỉnh lại, tin tức khắp nơi đều muốn bùng nổ.
Hôm qua vì muốn có một đêm ngon giấc, Cố Tư đã tắt điện thoại đi, kết quả sau khi mở máy lên, âm báo điện thoại cứ reo lên không ngừng, trên màn hình hiện lên rất nhiều tin nhắn chưa đọc và cuộc gọi nhỡ.
Cố Tư bị dọa sợ, liên tục cau mày, nắm chặt điện thoại cứ ting ting không ngừng.
Hầu hết là những người cô quen nhắn tin đến, gọi điện đến.
Cái con người nhàm chán như Chương Tự Chi, thế mà gọi mười mấy cuộc điện thoại tới.
Cố Tư có chút không có khống chế nổi, tự dưng hiện ra khung cảnh Chương Tự Chi mỗi một lần gọi điện thoại đến.
Từng đường gân xanh nổi lên
Đợi đến khi điện thoại yên lặng, Cố Tư đi xem những tin nhắn chưa đọc trước.
Chương Tự Chi nhắn nhiều nhất.
Còn có Ninh Tôn.
Đại khái chính là, những tin tức trên mạng giờ rất hỗn loạn, bảo Cố Tư không cần để ý, cái này cũng không có ảnh hưởng gì đến cô, quần chúng vẫn luôn đứng về phía cô.
Cố Tư vừa đọc liền biết, hẳn là trên mạng lại đang ồn ào.
Xem hết tất cả tin nhắn được gửi đến, cô liền tìm đọc những nội dung ở trên mạng.
Còn không phải bùng nổ tin tức, người nhà họ Trì rốt cục cũng như cô nói, mang tin tức mình và Trì Uyên ly hôn truyền ra ngoài.
Ảnh chụp giấy ly hôn cũng đăng lên, ngày tháng đã qua chỉnh sửa.
Chấn động như này, có thể hiểu được.
Cố Tư nhìn số lượt bình luận ở bên dưới bài viết liền không muốn xem luôn.
Nhiều như vậy, không biết nhìn tới khi nào mới hết.
Nhưng mà ẩn ý bài viết cũng khách quan lắm, không nhằm vào cái gì cả.
Nói là không phải bởi vì tình cảm bất hòa, mà là rất nhiều chuyện nhỏ trong cuộc sống cả hai người đều không có tiếng nói chung, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ làm khó bản thân, cũng như gây khó xử cho đối phương, cho nên nhân lúc quan hệ còn tốt đã quyết định buông tay.
Thật ra lời giải thích này có thể khiến mọi người chấp nhận được, gia thế của Trì Uyên và Cố Tư chênh lệch rất nhiều.
Chắc chắn hai người không dễ gì đi tiếp được với nhau.
Không hiểu vì sao Cố Tư lại nhớ lại đến một chuyện, cô từng theo Trì Uyên ra ngoài ăn cơm.
Cả một buổi ăn, từ lúc đi vào đến lúc rời đi, toàn bộ quá trình cô đều rất mất tự nhiên, cô còn không dám uống cốc nước chanh lớn, vì sợ rằng nó dùng để rửa tay.
Thật ra bữa cơm đó cô sớm quên là đã ăn những gì, cũng có thể là bởi vì lo sợ quá nên ăn vào chẳng có vị gì cả, nhưng mà cảm giác lo lắng và bất an đó cho tới bây giờ vẫn còn quanh quẩn ở trong lòng cô.
Ngược lại, Trì Uyên ăn rất bình thản, anh đã sớm quen với một Cố Tư như vậy.
Vào lúc ấy cô liền biết, cô và Trì Uyên luôn tồn tại một ranh giới căn bản không có cách nào vượt qua được.
Số phận sinh ra đã định như vậy.
Hai người, giống như đang sống ở hai thế giới khác nhau.
Cô chưa từng trải đời, trước mặt Trì Uyên luôn lộ vẻ thấp kém hơn.
Ở bữa cơm gói ghém nhiều đồ ăn lúc chia tay đó, mặc dù đã làm cho Trì Uyên cảm thấy khó chịu, nhưng thực ra cô không nỡ lãng phí nhiều đồ như vậy.
Đây là quy tắc riêng của cô.
Không thể thay đổi được.
Mà Trì Uyên cũng không để ý đến tiền bạc, rất nhiều thứ có thể dùng tiền để cân nhắc anh cũng không để ý đến, đó là thói quen riêng của anh ta rồi.
Cố Tư nghĩ đến đây lại có chút phiền muộn.
Cô xuống giường đánh răng rửa mặt, tin tức hôm nay như ong vỡ tổ, cũng không nên ra ngoài.
Dọn dẹp xong định đi xuống lầu nấu ăn, kết quả Cố Tư phát hiện, Trì Uyên dưới lầu đang ngồi trên ghế sô pha.
Không biết ngồi ở đây bao lâu rồi.
Cố Tư dừng bước, hôm nay là thứ hai, đáng lẽ phải đi làm rồi.
Nhưng hiện tại đã quá giờ vào làm.
Trì Uyên mất mấy giây mới ngẩng đầu lên, không có biểu hiện gì.
Edit by Nhi. Vui lòng reup nhớ để tên người edit. Bản edit này thuộc về www.hangtruyen.com