Chương Tử Chi nghe thấy Trì Uyên nhắc đến Cố Tư và Ninh Tôn, còn không được anh hỏi hết, trực tiếp cười ha ha, “ Đúng không, anh cũng cảm thấy mối quan hệ hai người bọn họ tốt, đúng vậy, tôi cũng cảm thấy như thế, vì vậy đôi khi tôi thực sự không thể không ghen tị , Tiểu Tư đối với Ninh Tôn, rõ ràng là thái độ tốt hơn so với tôi rất nhiều.”
Trì Uyên nhưng lời sau đó, đều không nói ra nữa.
Chương Tử Chi mấy ngụm đã uống hết rượu trong ly, sau đó bảo người phục vụ rót đầy.
Anh ta ợ hơi một cái, quay đầu nhìn Trì Uyên, “ Anh và Tiểu Tư hai người hôm nay làm sao vậy, cả ngày không có chuyện gì, tôi và Ninh Tôn đều ở bên câu lạc bộ đợi cả ngày.”
Trì Uyên nhíu mày, không nói.
Những chuyện đó trong nhà tổ họ Trì, không có gì tốt đẹp, nói ra hay không đều không có tác dụng gì.
Cũng may Chương Tử Chi không muốn nghe Trì Uyên nói chuyện này, sau vài giây lại nói, “ Hôm nay trạng thái của anh quá là sai rồi.”
Trì Uyên lần này đã mở miệng rồi, “ Đúng vậy.”
Anh quả thực là trạng thái không đúng, chính anh cũng cảm nhận được điều đó.
Sau một lúc, Trì Uyên mở miệng, có điều giọng rất thấp, “ Có thể là, điên thật rồi.”
Bên ngoài âm nhạc vô cùng ồn ào, Chương Tự Chi cũng không thực sự nghe rõ lắm.
Trì Uyên và Chương Tử Chi cũng không vào phòng riêng, tất cả có hai người, vào phòng riêng ngồi quả thực là quá vắng vẻ.
Hai người liền ngồi ở bên này, nói chuyện phiếm.
Tính cách Chương Tử Chi là không thể để không khí trầm lắng xuống, anh ta nói chuyện khắp trời nam biển bắc.
*Trời nam biển bắc: Ý nói về mọi thứ.
Lời Trì Uyên nói không nhiều, thường chỉ là nghe thôi.
Nói chuyện và uống rượu như vậy, không biết đã qua bao lâu, Chương Tử Chi không chịu được trước.
Đầu lưỡi của anh ta không thể duỗi thẳng được, nói liên hồi không nằm yên để thẳng được một lúc.
Cũng chính lúc này, Trì Uyên cảm thấy bên cạnh có một người đặt bàn tay nằm trên vai anh.
Anh quay đầu, nhìn người bên cạnh rồi cười.
Là một cô gái rất đẹp, có phần quyến rũ hơn so với Cố Tư .
Cô gái nhìn thấy Trì Uyên cười, cũng cười theo, “Anh trai, hai ông lớn mà uống thế này thì chán quá.”
Trì Uyên ngồi thẳng dậy, thuận theo lời cô gái mà nói, “ Không phải là cô cũng đến rồi sao.”
Anh trước kia,ngoài trừ lúc thân thể vướng víu thỉnh thoảng xuất hiện từ lang sói với Cố Tư ra, còn chưa từng nói lời phù phiếm như vậy bao giờ.
Trì Uyên tự mình cũng biết, trạng thái của anh hôm nay quả thực là không đúng rồi.
Không thể hình dung ra nó khiến người ta phát điên, khiến người ta mất kiểm soát.
Cô gái đó tán tỉnh rồi cười, sát gần lại phía Trì Uyên.
Trì Uyên nhắm mắt, vẫn may, trên người cô gái này không có mùi nước hoa khó chịu kia.
Chương Tử Chi nằm vật trên quầy bar, lẩm bà lẩm bẩm không biết là đang nói cái gì.
Uống nhiều rồi cũng không ngậm được cái miệng lại.
Bàn tay của cô gái kia vẫn còn đặt trên vai Trì Uyên, chầm chậm mơn trớn, “ Bạn của anh hình như uống nhiều rồi.”
Trì Uyên ừ một tiếng.
Cô gái kia nghĩ ngợi rồi lại nói, “ Các anh còn bạn đi cùng nữa không, muốn tìm người đưa anh ta về, hay là để ở đây?”
Trì Uyên nhíu mày, giả vờ nghe không hiểu.
Cô gái kia cười hi hi, cả người đều dính lên cánh tay của Trì Uyên, “ Chúng ta đổi chỗ khác có được không.”
Trong hơi thở của cô gái kia cũng mang theo mùi rượu, đôi mắt đưa tình nhìn chằm chằm vào môi Trì Uyên.
Ý đồ quá rõ ràng rồi.
Trì Uyên mặt không biểu tình nhìn cô một lúc lâu, rồi mở miệng, “ Được.”
Cố Tư ngủ đến nửa đêm dậy một lần, có điều chỉ là trở người.
Vốn định đi đến bên cửa sổ nhìn xuống tầng dưới xem có xe của Trì Uyên ở đó không, nhưng ý tưởng này vừa chợt lóe lên liện bị cô ép xuống.
Anh về rồi thì có thể như thế nào, không về thì có thể như thế nào.
Dù sao bây giờ, cô đều không quá mong mỏi nhìn thấy anh.
Cố Tư quay lưng về phía cửa sổ, đầu óc hoàn toàn tỉnh táo.
Cô và Trì Uyên giờ đang gặp rắc rối như vậy, chắc chắn là phải công bố chuyện với bên ngoài.
Chỉ là ván bài này nên tìm lí do nào đó tốt một chút.
Nếu nói cô đã vượt quá giới hạn, cô chắc chắn là không tình nguyện.
Hôm nay nói với Trì Uyên như vậy, cũng chỉ là lời nói lúc nóng giận, cô không muốn hủy hoại thanh danh của mình.
Có điều cũng không thể nói Trì Uyên làm sai, anh ta chắc chắn cũng không làm vậy.
Mà không nói đến chuyện này, vậy thì nên tìm một lý do nào đó cho tốt.
Cô và Trì Uyên trước kia còn thể hiện sự tình cảm, kết quả chớp mắt một cái lại nói tính cách không hợp, đây thật là có chút khiên cưỡng.
Cố Tư thấy đầu mình đến hói cả ra rồi, cũng không nghĩ ra được lời bào chữa hợp lý.
Cô cứ thế mở mắt cho đến bình minh
Buổi tối không ăn cơm, mặc dù tâm tình không được tốt, không muốn ăn gì cả, nhưng cái bụng này chịu không nổi nữa rồi.
Cố Tư dậy đi tắm rửa, sau đó xuống lầu.
Quả nhiên, xe của Trì Uyên không ở trong sân.
Con người này lại ra ngoài lang bạt một đêm.
Ờ, vậy cũng tốt, tốt nhất là cùng ai đó thuê phòng ở ngoài bị phát hiện ra, như vậy lí do ly hôn liền có rồi.
Cố Tư chầm chậm nấu cơm, ăn xong, Trì Uyên vẫn chưa về.
Cô thu dọn một chút, ra cửa hàng bên đó kiểm tra tiến độ.
Tử Thư vừa hay cũng ở đó, anh ta cái gì cũng không biết, có điềukhi nhìn thấy Cố Tư đã rất ngạc nhiên, “ Cô có quầng thâm dưới mắt, ra ngoài không che đi sao.”
Cố Tư từ trong túi xách lấy ra một chiếc gương, “ Như này mà cũng nhìn ra được sao?”
Tử Thư cười ha ha, “Có chuyện gì vậy, đêm qua cô đã làm chuyện đáng xấu hổ gì mà lại khiến bản thân trở nên như này.”
Cố Tư thở dài một cái, “ Không có gì cả, chỉ là ngủ không ngon.”
Hơn nữa, cô thực sự là không muốn nói nhiều.
Tử Thư cũng không hỏi nữa, hai người liền ở bên này cửa nghe tiếng của thợ sửa chữa bên trong vọng ra.
Cố Tư qua một lúc, lấy điện thoại ra, bên trên là tin nhắn wechat.
Ninh Tôn gửi tin nhắn tới, chủ yếu là hỏi cô thấy dễ chịu hơn chút nào chưa.
Cố Tư nhanh chóng trả lời một câu không vấn đề gì.
Ninh Tôn bên đó nói muốn qua bên Chương Tự Chi, muốn cô cũng qua đó.
Cố Tư xem thời gian, đồng ý qua đó.
Việc trang trí ở đây cũng không có vấn đề gì, xem ra còn khá nhanh.
Cô ở lại cũng không giúp được gì.
Cố Tư và Tử Thư chào hỏi, sau đó gọi taxi đi đến bên chỗ Chương Tử Chi.
Chương Tự Chi đang ngủ ,đầu chùm kín mít trong phòng riêng của câu lạc bộ.
Nhân viên phục vụ của câu lạc bộ bên này đều nhận ra Cố Tư, cô đi đến, bên đó liền có người nhanh chóng thông báo cho Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi mơ mơ màng màng rời khỏi phòng.
Lần này áo ngủ cũng không mặc, cởi trần, đầu tóc bù xù.
Anh ta mắt nhắm mắt mở, nhìn chằm chằm Cố Tư nửa ngày mới nhận ra, “ Là cô à, Cố Tiểu Tư.”
Cố Tư hơi không thích diện mạo của anh như vậy, “ Lão Chương à, anh tối qua đã làm gì vậy, hình như là bị người ta phá à.”
Chương Tử Chi thở dài một cái, “ Cô đừng nói nhảm, thế nào thì cũng là tôi phá người khác.”
Anh ta đi chân đất, đi đến ngồi lên sô pha bên phía hành lang, một chút cũng không cảm thấy diện mạo của mình bây giờ không thanh lịch.”
Anh ta dựa người về sau, “ Trì Uyên nhà cô thật không phải là người, tôi với anh ta nói lời thật lòng, tôi mới phát hiện ra.”
Cố Tư ngạc nhiên, không biết tại sao lại nhắc đến Trì Uyên.
Có điều cô lập tức phụ họa theo, “ Anh ta quả thật không phải là người.”
Chương Tự Chi lại thở dài một hơi, “ Tối qua tôi uống nhiều rồi, tôi cái gì cũng không biết nữa, sau đó anh ta trực tiếp gọi xe taxi, tống tôi lên xe chở về đây, đều không để ý đến tôi, cô nói xem, tôi giữa đường xảy ra chuyện gì thì phải làm sao, anh ta có thể yên tâm được sao.”
Cố Tư quan tâm không phải chuyện đó, cô nhìn Chương Tự Chi, “ Hai người tối qua uống rượu cùng nhau sao?”
Chương Tự Chi ừ một tiếng, “ Đúng vậy, ở quán bar, tửu lượng của tôi không tốt như anh ta, trực tiếp gục luôn, anh ta cũng không đưa tôi về đây.”
Cố Tư cười, “ Hôm qua mấy giờ anh về? Còn nhớ không?”
Chương Tự Chi chắc chắn là không nhớ, nhưng lúc đó câu lạc bộ còn chưa đóng cửa, người gác cửa của câu lạc bộ giúp anh ta vào.
Chương Tự Chi trực tiếp gọi người gác cửa vào hỏi.
Người gác cửa không nhớ rõ cho lắm, “ Hơn 10 giờ, không đến 11 giờ.”
Cố Tư muốn cười mà như không, ánh mắt đung đưa, trông sống động hơn diện mạo lúc bình thường.
Chỉ là cô cười một tiếng, có chút lạnh lùng.