Quả thật Ninh Tôn đã trừng phạt Hứa Thanh Du, cuối cùng thì anh làm cho Hứa Thanh Du khóc rống lên, cô nằm trên giường đấm và đá Ninh Tôn, “Anh đúng là đồ lưu manh, hạ lưu vô sỉ mà.”
Trên mặt của Ninh Tôn tỏ ra vẻ hài lòng, anh giơ tay mình lên để bảo vệ mình, “Trước đây không phải em giỏi bốc phét lắm sao, không phải em lợi hại lắm sao?”
Hứa Thanh Du thở hổn hển, cô mím miệng lại và hai mắt đỏ hoe.
Lúc này khóc rất khác với lúc khác, Ninh Tôn ôm cô qua chỗ anh: “Cái này cũng không trách anh được. Cũng lâu rồi chúng ta chưa làm cái đó rồi mà.”
Thân dưới của Hứa Thanh Du đau rát. Sau khi nằm xuống được một lúc, cô ấy mới đẩy Ninh Xuân ra, “Anh đi ra đi, em không cần anh ôm đâu.”
Sau đó Hứa Thanh Du trở mình xuống giường, lấy một bộ quần áo của Ninh Tôn khoác lên người, sau đó cô đi vào phòng tắm.
Ninh Tôn suy nghĩ một chút liền muốn ngồi dậy đi theo, nhưng Hứa Thanh Du đã đi vào, khóa ngược cửa phòng tắm lại, “Em đi vệ sinh mà anh cũng muốn đi theo à.”
Ninh Tôn mỉm cười, sau đó quay người trở lại giường.
Cả người gò bó lâu như thế thì cuối cùng Ninh Tôn cũng được thoải mái.
Anh ấy lấy điện thoại ra, trên đó có tin nhắn mà chị Thái gửi đến. Đại khái nội dung là nói trong khoảng thời gian nghỉ phép này của anh đừng có gây ra bất cứ chuyện gì nữa.
Chị Thái không biết anh muốn cùng Hứa Thanh Du tổ chức lễ đính hôn. Anh chỉ nói là đi về để xử lý một số chuyện trong nhà. Chắc chắn bên chỗ chị Thái nghĩ anh lại trở về để giải quyết chuyện của nhà họ Ninh.
Ninh Tôn đặt điện thoại xuống. Bên chỗ Hứa Thanh Du cũng chưa ra ngoài. Anh ấy suy nghĩ một hồi rồi quyết định ngồi dậy rồi đổi ga giường mới.
Sau khi thay xong thì anh lại nằm xuống với một tư thế thoải mái, và cơn buồn ngủ cũng như thế mà ập đến.
Hứa Thanh Du ở nhà tắm lại tắm thêm một lần nữa. Đợi cô đi ra thì Ninh Tôn đã nhắm mắt lại và ngủ rồi.
Cô thở dài. Cô cũng chẳng còn cảm giác tức giận như hồi nãy nữa. Cô đi qua đó và tìm một cái váy để mang vào, tiếp đó cô trở lại giường và tự động nằm vào vòng tay của Ninh Tôn.
Nửa bên kia có người nằm thì trong lòng cô mới an tâm được.
Ngày hôm sau, cả hai người họ đều xin nghỉ. Vì vậy hiếm lắm mới thấy hai người họ ngủ nướng một giấc.
Đến cuối cùng mẹ Ninh gọi điện thoại đến thì hai người họ mới thức dậy.
Hôm nay là ngày mà bọn họ bay qua đó, thời gian bay là buổi trưa. Vốn dĩ mẹ Ninh muốn hỏi hai người họ lúc nào thì đi được nhưng kết quả lại nghe thấy cả hai người đều chưa ai thức dậy cả.
Mẹ Ninh suy nghĩ một lát rồi hình như bà cũng hiểu cho bọn họ. Sau đó, bà hỏi sáng nay hai người muốn ăn gì, rồi sau đó bà sẽ đem qua sau.
Thực ra đã qua giờ ăn sáng lâu rồi. Ninh Tôn lật người rồi ôm Hứa Thanh Du vào lòng, “Sao cũng được mẹ ạ.”
Mẹ Ninh liền nói: “Mẹ đi mua đồ ăn cho hai người. Hai đứa mau chóng thức dậy đi nhé, thu dọn đi đừng có đến sân bay trễ quá đấy, phải đến sớm một chút mới được.”
Ninh Tôn ừ một tiếng, đợi đến khi cúp điện thoại anh mới mở mắt ra.
Hứa Thanh Du cũng đã tỉnh lại, ngẩng đầu hỏi anh: “Mấy giờ rồi hả anh?”
Ninh Tôn liếc nhìn điện thoại, đúng thật là đã muộn.
Hai người chậm rãi đứng dậy tắm rửa, vừa thu dọn đồ đạc xong, mẹ Ninh liền đi tới, kéo va li vào.
Sau khi vào phòng bà đặt bữa sáng lên bàn ăn, “Vừa hay bây giờ mẹ có thời gian. Nếu mà qua hai ngày nữa phải đi thử giọng thì phiền phức lớn rồi.”
Khó khăn lắm tài nguyên này mẹ Ninh mới có được trong tay. Vậy nên bà ấy cũng ngại hẹn rầy hẹn mai với bọn họ.
Hành lý của Hứa Thanh Du cũng đã thu dọn rồi. Cô ấy và Ninh Tôn qua đó ăn sáng rồi tiện thể hỏi mẹ Ninh về chuyện công việc.
Mẹ Ninh nói chị Thái đã gọi điện thoại cho bà. Theo thời gian mà chị Thái đã nói thì chắc là sau khi Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đính hôn xong thì không qua mấy ngày bà sẽ đi thử giọng. Thời gian cũng vừa kịp.
Sau đó mẹ của Ninh nhìn lướt qua Ninh Tôn, “Chị Thái có hỏi con lần này xin nghỉ phép để làm gì không?”
“Chị ấy có hỏi.” Ninh Tôn nhấp một ngụm sữa, “Con nói là nhà mình có một số chuyện.”
Anh ấy cũng không chắc lắm. Nếu như nói thật với chị Thái thì bên chỗ chị Thái sẽ không đồng ý. Gần đây chị Thái còn nói với anh không được gây ra chuyện gì nữa. Nhưng mà chuyện đính hôn này thật sự là không nhỏ, một khi mà bị người khách thì lại gây ra những chuyện phiền phức khiến người khác dị nghĩ nữa.
Anh ấy không muốn gây ra nhiều chuyện nên không nói cho chị Thái biết gì cả.
Mẹ Ninh cũng gật đầu, “Nhưng đây cũng đúng thật là chuyện của nhà chúng ta mà.”
Sau đó bà ấy lại nhìn Hứa Thanh Du, “Con không báo chuyện này cho nhà con à?”
Hứa Thanh Du chỉ có thể nói sự thật, “Con không nói gì cả. Bên chỗ con không có phong tục đính hôn đó. Lần trước mẹ con đã có nói, ý của bà ấy nói là nếu như đính hôn thì chúng ta tự tổ chức cũng được. Nếu như kết hôn thì bên con cũng sẽ tổ chức. “
Mẹ Ninh không nghĩ nhiều như vậy, “Cũng không sao đâu.”
Chờ Ninh Tôn và Hứa Thanh Du ăn cơm xong, thì bên chỗ anh tài xế cũng điện thoại đến.
Vậy nên ba người họ cầm hành lý đi xuống lầu rồi lên xe và đến sân bay.
Thực ra anh tài xế cũng biết lần này mục đích họ đi để làm gì. Anh tiễn ba người họ đến sân bay rồi cười toe toét, nói sẽ đợi bọn họ trở về để ăn kẹo cưới.
Ninh Tôn vỗ vỗ vai anh tài xế rồi nói, “Để tôi trở về sẽ cho anh một bao lì xì lớn.”
Anh tài xế vừa nghe xong liền bật cười, “Được thôi, vậy thì tôi sẽ đợi.”
Anh tài xế không đợi bọn họ lên máy bay, tiễn bọn họ đến sân bay thì anh liền rời đi. Ba người họ đi qua chỗ kiểm tra, rồi ngồi ở phòng chờ để lên máy bay.
Mẹ Ninh nhìn điện thoại mấy lần, sau đó quay sang nói chuyện phiếm với Ninh Tôn, “Nghe nói mấy ngày trước Nam Nhạc có tới bệnh viện thăm con à”
Hứa Thanh Du nghe vậy liền quay đầu nhìn qua ngay lập tức, “Nam Nhạc có đến thăm anh sao? Khi nào vậy?”
Ninh Tôn nói: “Là hai ngày trước khi con còn nằm trong bệnh viện. Cô ta qua đó nhưng cũng không nói gì, chỉ là biết con nằm viện, nên qua xem thôi. Sau đó thì cô ấy liền đi ngay, trong quá trình đó chưa tới năm phút, lúc đó anh tài xế cũng có mặt ở đó. “
Khi nói những lời này, anh ta đặc biệt nhìn Hứa Thanh Du, rõ ràng là đang giải thích với cô ấy.
Lúc trước Hứa Thanh Du cho rằng mình không ở bên cạnh Ninh Tôn nên có rất nhiều tình huống mình không biết ngay được.
Kết quả quay qua quay lại nửa ngày, thì ra còn có những chuyện cô không có cách nào để biết trước được.
Nhưng mẹ Ninh có ở bên cạnh nên cô cũng không muốn truy cứu đến ngọn ngành rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì. Cô chỉ có thể kìm lại và nói đứa: “Này, anh nói rõ cho em đi. Anh nói vài câu với cô ta thì cũng nói với em đi, nội dung là gì hả?”
Ninh Tôn nghiêm túc nghĩ lại, thực sự anh và Nam Nhạc không có gì để nói cả.
Nam Nhạc chỉ vào phòng bệnh rồi nói tới đó để thăm anh vì nghe nói anh bị thương. Anh cứ có cảm giác đến thăm là chuyện bình thường.
Thái độ của Ninh Tôn đối với Nam Nhạc cũng không được tốt cho mấy, anh ta lạnh nhạt nói câu cảm ơn.
Sau đó, Nam Nhạc bỏ giỏ trái cây xuống. Tiếp đó, cô ngồi nói chuyện với chị Thái, cô chắc chắn những chuyện trước kia đều là hiểu nhầm. Không biết chị Thái có nói cho anh ta biết hay không, Nam Nhạc cảm thấy chắc nên giải thích một chút.
Có phải là hiểu lầm hay không thì cũng đã trôi qua lâu vậy rồi. Ninh Tôn thấy không cần nhắc lại làm gì.
Sau đó Nam Nhạc nói chuyện với tài xế và nói về giám đốc điều hành. Cô nói là cô với đạo diễn điều hành đó có xích mích. Đạo diễn điều hành này đã lừa cô rất nhiều lần, đi khắp nơi bài xích cô. Hơn nữa, còn đi đồn bậy đồn bạ cô nhiều chuyện nữa. Cô không thể nhịn nổi những hành vi này của người đạo diễn đó.
Ninh Tôn không nói nhiều, Nam Nhạc nói xong những gì muốn nói liền rời đi.
Nếu như nghe như vậy thì đúng thực cô ta cũng không nói những gì hữu dụng cả.
Ninh Tôn biết rằng bản thân mình không nhắc chuyện này với Hứa Thanh Du thì trong thâm tâm của Hứa Thanh Du sẽ suy nghĩ rất nhiều. Nhưng mà lúc này anh không dám giấu giếm gì nữa, anh đều khai ra hết sự thật và không che đậy gì nữa.
Hứa Thanh Du rất nghiêm túc ngồi nghe, đợi Ninh Tôn nói xong, cô ấy giơ tay véo vào thịt trên eo của Ninh Tôn, “Nếu mà anh dám lừa em thì xem em xử lý anh như thế nào nhé? Anh chắc chắn là mình đã nói đúng và không giấu giếm em điều gì nữa không? Anh biết hậu quả lừa em là gì rồi đó”
Ninh Tôn nhanh chóng duỗi tay ra, ôm Hứa Thanh Du vào trong lòng, “Anh đâu dám chứ. Em lợi hại như vậy, anh đây mà vẫn còn sợ mà.”