Chương 151
Nói lời xin lỗi vào lúc này thực ra cũng không có ích gì.
Cổ Tư cũng không cảm thấy anh ta có gì phải xin lỗi.
Cô nhìn ra bên ngoài và đã hoàn toàn quên mất chuyện của Trì Uyên.
Cổ Tư trầm giọng nói, “Tôi vẫn chưa hỏi anh tên gì.”
Ca sĩ nhìn cô, mỉm cười: “Ninh Tôn.” “Ninh Tôn.” Cổ Tư lặp lại, “Cái tên rất hay.”
Nói đến đây, cô lại hạ thấp giọng hỏi, “Người vừa nãy là mẹ anh à?”
Nét mặt Ninh Tôn thoảng cứng đờ, “Không phải.”
Cố Tư cười ha ha, “Tôi cũng cảm thấy không phải, mặc dù chưa nhìn thấy hết mặt nhưng tôi cảm thấy hai người không giống nhau” không biết Ninh Tôn đã nghĩ đến điềugì, anh ta cười giễu một tiếng: “Đúng là không giống.”
Chiếc xe ra khỏi sân bay, đi thẳng về phía trung tâm thành phố.
Cuối cùng dừng lại bên ngoài một căn biệt thự.
Căn biệt thự này rất lớn, ở nơi tấc đất tắc vàng thế này mà mua được một căn biệt thự lớn như thế, nền kinh tế gia đình chắc chắn rất vững mạnh.
Cổ Tư và Ninh Tôn cùng xuống xe.
Xe của người phụ nữ ở phía sau cũng dừng lại.
Cổ Tư đứng cạnh xe, cúi đầu xem điện thoại.
Tử Thư lại gọi tới.
Cổ Tư chợt nhớ ra bên phía Trì Uyên còn có chuyện.
Nhưng chắc cô không cần phải ra mặt trong chuyện của anh đâu.Cô tin Trì Uyên có thể giải quyết được những chuyện không có thực này.
Cổ Tư đặt điện thoại xuống, quay lại nhìn người phụ nữ phía sau.
Bà ta kiêu ngạo, vừa đi vừa nhìn Cổ Tư.
Mặc dù người phụ nữ ấy đeo kính râm, nhưng Cổ Tư vẫn có thể cảm nhận được vẻ khinh miệt trên khuôn mặt bà ta khi nhìn mình.
Cổ Tư lập tức không vui.
Khi bà ta đi ngang qua người mình, cô liền “hừ” một tiếng.
Âm thanh không hề nhỏ.
Người phụ nữ dừng lại, quay đầu nhìn cô.
Cổ Tư không thèm nhìn bà ta mà nhìn Ninh Tôn, “Đây là nhà anh à?”
Ninh Tôn mím môi như thể đang suy nghĩ, lát sau mới gật đầu, “Ừ.”Sự ngập ngừng này khiến Cổ Tư hơi bất ngờ.
Ninh Tôn đeo cây đàn lên lưng, đi vòng qua đứng cạnh Cổ Tư, “Đi thôi.”
Cổ Tư thật sự không biết mình đi theo đến đây làm gì.
Cô cảm thấy mình nên đi về, chờ Ninh Tôn có thời gian thì lại gặp.
Nhưng Ninh Tôn lại đặt tay lên vai cô, khẽ ghìm nhẹ rồi lặp lại câu đó: “Đi thôi.”
Cổ Tư đi về phía biệt thự theo sức nặng trên vai.
Người phụ nữ đã đến nơi, đang đứng ở cổng.
Cổng biệt thự có người, sau khi nhìn thấy bà ta thì người đó vội mở cửa.
Người phụ nữ không quan tâm đến Cổ Tư và Ninh Tôn, bà ta vào nhà trước.
Ninh Tôn ôm Cổ Tư đi vào sân.
Trong sân chỉ có một toà nhà, nhưng cũng rất hoành tráng.
Lúc này, cửa tầng một đang mở, đối diện với cửa là một chiếc ghế sofa.
Có một người đàn ông đang ngồi trên đó.
Người đàn ông đã lớn tuổi, ngồi thẳng lưng trên ghế sofa, hai tay chống trên chiếc gậy, nhìn chằm chằm Gố Tư và Ninh Tôn.
Ninh Tôn dẫn Cố Tư vào nhà, đứng cách cửa lớn vài bước.
Cố Tư chỉ đứng thẳng người, không nói gì.
Ninh Tôn mím môi, một lúc lâu sau mới gọi “ba”: Cố Tư thoáng khựng lại, khẽ cau mày nhìn người đàn ông trên ghế sofa.
Ở độ tuổi này của người đàn ông, có một đứa ©on trai như Ninh Tôn quả thật khiến cô hơi ngạc nhiên Người phụ nữ vừa đi vào khi nấy bước đến, ngồi xuống cạnh ông ta, “A Bang, đón về rồi.”
Ông !ão nhìn chảm chằm Ninh Tôn một hồi, rồi lại nhìn sang Cố Tư.
Sau đó ông ta cất lời, giọng ông ta thoạt nghe khá hay, “Cô Trì?”
Gố Tư giật mình, ông ta biết cô?
Tay Ninh Tôn vẫn đặt trên vai cô.
Ông lão mỉm cười, “A Tôn, các con quen nhau khi nào thế?”
Ninh Tôn vẫn không cảm xúc, nhưng anh ta vẫn trả lời câu hỏi của đối phương, “Quen nhau lâu rồi, rời nhà đi không bao lâu thì gặp.”
Ông lão gật đầu, vân nở nụ cười: “Có bản lĩnh rồi”