Trì Uyên nghe Trì Cảnh nói vậy, trong lòng liền cảm thấy giật mình, sắc mặt có chút không khống chế được mà trầm xuống.
Trì Cảnh làm như không phát hiện ra được, còn cười ha ha, nói với thím Hai, “Bây giờ con phải tạm giữ bí mật danh tính của người này, khi nào thời cơ chín muồi thì con sẽ nói với mẹ.”
Chân mày của bà lập tức nhíu lại, “Ôi, sao bây giờ lại không nói được, thần bí như vậy, hay là thân phận của con bé không được tốt lắm?”
Anh ta bước tới ôm bả vai của bà, “Mẹ đừng hỏi nữa, bây giờ con sẽ không nói đâu, được rồi, chúng ta mau đi thôi, để cho anh họ còn làm việc nữa.”
Trì Uyên cũng bước tới đưa thím Hai ra cửa, sau đó liền nhìn chằm chằm Trì Cảnh, “Khi nào cậu có thời gian thì giới thiệu cô gái đó với tôi một chút, tôi đánh giá giúp cậu.”
Trì Cảnh liền cười ha ha rồi đứng lên, “Được.”
Anh ta một chút cũng không cảm thấy chột dạ.
Trì Uyên vẫn đứng nhìn hai mẹ con bọn họ rời đi, sau đó mới đóng cửa quay lại chỗ ngồi.
Tâm trạng vốn có chút thấp thỏm không yên, bây giờ liền không có hứng thú làm việc.
Anh đốt một điếu thuốc, sau đó ngậm ở khóe miệng, rồi tựa lưng vào ghế ngồi, giữa làn khói lượn lờ trong căn phòng, anh liền nghĩ đến rất nhiều thứ.
Rất nhiều thứ trong quá khứ.
Rốt cuộc là trong đầu anh đang nghĩ gì khi đồng ý lấy Cố Tư, sau đó lại nghĩ gì mà quyết tâm muốn ly dị với cô.
Thời điểm Cố Tư ký tên lên đơn ly hôn, trong lòng cô đang nghĩ cái gì, mà sau này lúc anh muốn lấy lòng cô, cô đều làm như không thấy.
Trong lòng cô lúc đó, rốt cuộc là nghĩ cái gì?
Những vấn đề này cứ quanh quẩn trong lòng anh, nhưng lại không tìm ra được một đáp án nào.
Không lâu sau, Tử Thư liền tới, đưa cho anh một bảng báo cáo.
Nhưng khi anh ta nhìn thấy dáng vẻ của Trì Uyên, liền sửng sốt một chút, “Sếp, anh có chuyện gì không giải quyết được sao?”
Trì Uyên dập tắt điếu thuốc lá, “Không có.”
Tử Thư liền cười, “Anh nhìn bộ dạng bây giờ của mình một chút xem, vô cùng tơi tả nha.”
Anh ta đưa báo cáo cho Trì Uyên, “ Có phải là chuyện của cô Cố không? Thật ra thì chuyện cậu hai nhà họ Ninh làm thì tôi cũng có biết, cái này cũng giống như là đang tỏ tình vậy, nếu như tôi mà là phụ nữ thì trong lòng chắc chắn sẽ thấy cảm động, thật lãng mạn mà.”
Tâm tình Trì Uyên hơi không tập trung, bây giờ lại nghe Tử Thư nói vậy, ngay lập tức liền cảm thấy không vui.
Anh làm mặt nghiêm túc rồi đứng lên, “Cậu đừng xem mấy chuyện như này nữa, tập trung vào công việc đi, nếu như cậu nghiêm túc một chút thì cũng sẽ không xảy ra nhiều sai lầm như vậy.”
Tử Thư ngay lập tức cũng biết mình nói sai, mím môi không lên tiếng.
Trì Uyên mở văn kiện ra nhìn hai lần, sau đó khép lại, rồi đùng một cái mà ném ở bên cạnh, “Được rồi, cái này cứ để đây. bây giờ không vội, có thời gian tôi sẽ xem.”
Tử Thư hơi buồn cười, sếp thật là không giống với trước đây, nhưng không cần nói anh ta cũng biết được là vì sao.
Anh ta cũng chưa rời đi, “Sếp này, thật ra theo tôi thấy thì anh không cần phải xoắn xuýt như vậy, anh chỉ cần suy nghĩ thật kĩ vài vấn đề, tiếp theo cứ như vậy mà thực hiện là được, bây giờ anh nôn nóng như vậy cũng không phải là vô ích sao.”
Trì Uyên chau mày, không kiên nhẫn nhìn Tử Thư, nhưng chưa đợi anh mở miệng thì anh ta đã vội vàng nói tiếp, “Anh nghĩ kĩ xem là rốt cuộc mình có thích cô Cố không, có phải là muốn cùng cô ấy ở chung hay không, nếu như anh cảm thấy không phải, vậy bây giờ anh nóng nảy như vậy là do không cam lòng, thấy nhiều người đàn ông theo đuổi cố ấy như vậy, liền khó chịu, loại tình huống thế này thì phải chờ một thời gian nữa sẽ tốt lên thôi.”
Trì Uyên im lặng, ý định phản bác lại lời Tử Thư nói lúc nãy cũng dần biến mất
Anh ta nói tiếp, “Nếu như anh cảm thấy mình thích cô ấy, muốn sống chung với cô ấy vậy thì rất đơn giản, thích thì liền theo đuổi, nếu muốn cùng ở chung với cô ấy thì phải cố gắng một chút. Tôi không tin hai người đã sống chung như vợ chồng với nhau được một năm, mà lại bị đánh bại dưới tay của cậu hai nhà họ Ninh, theo như suy đoán của tôi thì khả năng anh chiến thắng rất cao.”
Trì Uyên nhìn chằm chằm anh ta một lúc, sau đó hừ một tiếng, “Nói nghe như cậu rất hiểu biết vậy, không phải là đời sống tình cảm của cậu cũng ngớ ngẩn lắm sao.”
Tử Thư liền muốn phản bác, “Anh cũng đừng coi thường tôi, gần đây tôi có hẹn hò một chút, nên cũng hiểu được đại khái tâm tư con gái, sếp à, dù cho tính cách của người phụ nữ có như thế nào, thì cũng đều thích đàn ông chủ động, chỉ có như thế mới có cơ hội.”
Nói xong anh ta còn nhướng mày nhìn Trì Uyên, “Anh hiểu không?”
Trì Uyên dừng lại mấy giây, lập tức bày ra vẻ mạt không kiên nhẫn, “Được rồi, cậu nói nhiều như vậy làm gì, mau đi làm việc đi, đem tâm tư của cậu đặt vào công việc đi, thế nào công việc cũng suôn sẻ.”
Mặc dù Trì Uyên nói vậy nhưng Tử Thư biết, anh rốt cuộc cũng đã hiểu, anh ta liền gật đầu một cái, “Được thôi, anh phải nắm chắc một chút đấy, tôi đi đây.”
Chờ đến khi anh ta rời đi, Trì Uyên mới từ từ cảm thấy hoảng hốt.
Thích người đàn ông chủ động sao? Nhưng mà trước kia anh vốn cũng rất chủ động mà.
Anh đến bây giờ vẫn chưa bao giờ theo đuổi ai như vậy đâu, hết lần này tới lần khác đều bị người ta hắt hủi nhưng vẫn còn mặt dày theo đuổi.
Có lúc anh cảm thấy mình rất đê tiện.
Nhưng với tính tình bây giờ của Cố Tư, nếu như anh không chủ động, thì chuyện của hai người cũng coi như kết thúc.
Chẳng qua bây giờ tính huống hơi bế tắc, nên anh không biết tiếp theo mình phải làm thế nào để phá vỡ cục diện này.
Ở bên kia, Cố Tư ngủ được một giấc rồi thức dậy, suy nghĩ một chút rồi bước xuống lầu.
Nguyễn Thừa Phong vẫn đang nằm trên ghế sô pha, chân tay bắt chéo.
Cố Tư thở dài, đành phải vào bếp nấu trà giải rượu.
Nguyễn Thừa Phong chắc là cũng sắp tỉnh lại.
Ngay khi cô vừa chuẩn bị xong, thì anh ta cũng vội vàng tỉnh lại, sau đó mơ hồ ngồi dậy, nhìn khắp nơi một chút, rồi lại nhìn Cố Tư, “Em đưa anh về sao?”
Cô đưa trà giải rượu cho anh ta, “Anh không nhớ là đã gọi điện cho em sao?”
Anh ta đúng là không nhớ, bây giờ đầu óc anh ta đang rất loạn, liền cầm lấy trà giải rượu thử nhiệt độ một chút, sau đó há miệng uống hết.
Cố Tư đứng bên cạnh, “Sao ban ngày mà anh lại uống nhiều rượu vậy?”
Anh ta than một tiếng, “Em thì biết cái gì.”
Cô cũng không muốn cùng anh ta dây dưa, “Được rồi, nếu như anh tỉnh rượu rồi thì đi đi, em còn phải làm việc.”
Anh ta lắc đầu mấy cái, “Chuyện ngày hôm nay, coi như là anh nợ em một cái ân tình đi.”
Nói xong liền đứng lên, lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, sau đó thở dài một tiếng.
Cũng không biết là Nguyễn Thừa Phong đang nghĩ cái gì, nét mặt có chút u buồn.
Cô đợi anh ta rời đi, liền dọn dẹp phòng khách một chút rồi đi đến cửa hàng.
Trong tiệm bây giờ không đông khách, Mạnh Sướng vui vẻ vừa dọn dẹp và ca hát, trông rất yêu đời.
Cố Tư đi tới đứng ngay trước cửa, Mạnh Sướng cũng không nhìn thấy cô, tiếp tục ca hát, sau đó lại nghĩ tới cái gì mà bật cười thành tiếng.
Cố Tư vừa vặn mở miệng, “Em có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”
Cô đột nhiên nói chuyện, làm Mạnh Sướng giật mình, cô ấy vội vàng vỗ ngực, “Chị đến khi nào thế? Sao em không nghe thấy?”
Cố Tư tiến đến quầy rượu, “Không biết em đang nghĩ gì mà vui vẻ như vậy, không để ý gì hết, chị đứng đó một lúc rồi mà em vẫn không phát hiện ra.”
Nói xong cô liền hỏi một câu, “Lúc nãy em nghĩ gì mà cười ngọt ngào như vậy?”
Mạnh Sướng vén tóc, “Không nghĩ gì hết, em thấy cửa hàng bây giờ vắng khách, nên em cảm thấy rất vui, rất thong thả đó ạ.”
Cố Tư quay đầu nhìn cô ấy một chút, Mạnh Sướng liền vội vàng cúi đầu tiếp tục lau sàn.
Mắt Cố Tư liền híp lại, cô cảm thấy Mạnh Sướng giống như là đang nói dối cô.