Một hồi lâu sau Lâm Sinh cũng chưa đáp lại.
Lương Ninh Như cuối cùng nhìn anh ta, “Tôi muốn biết đáp án. Phải nghe đáp án từ miệng người khác còn không bằng chính miệng anh nói cho tôi nghe thì tốt hơn đấy.”
Suy nghĩ một chút rồi Lương Ninh Như lại bổ sung thêm một câu, “Tôi tin tưởng với cách sống của anh thì anh sẽ không nói dối tôi đâu.”
Lâm Sinh chậm rãi thở ra một hơi, “Những chuyện em hỏi thăm ra đều là thật. Còn về lý do chia tay là bởi vì tiền. Nhà bọn họ yêu cầu lễ hỏi khá cao, nhà bọn anh không đủ sức.”
Lương Ninh Như gật đầu, “Vậy anh có thể thuận tiện nói cho tôi biết tiền lễ hỏi cao bao nhiêu không?”
Lâm Sinh lại không nói được lời nào nữa.
Nói thật ra thì bên nhà gái cũng chưa hét giá trên trời yêu cầu tiền lễ hỏi quá cao.
Là do những người trong gia đình anh ta không muốn đưa từng ấy tiền thôi.
Cô gái kia đã ở bên cạnh anh ta ba năm, lần đầu tiên của cô ta cũng là trao hết cho anh ta. Nhà anh ta cảm thấy người kia cũng đã theo anh ta suốt ba năm nên có lẽ cô ta cũng không thể chạy mất được, không cần phải tiêu nhiều tiền lễ hỏi đến thế.
Lâm Sinh không thể nói ra những lời này được.
Anh ta cũng chỉ có thể im lặng.
Lương Ninh Như bật cười, “Anh không nói, là bởi vì không nói ra được sao?”
Lâm Sinh nhìn chằm chằm vào Lương Ninh Như, môi anh ta di chuyển một hồi lâu nhưng cuối cùng anh ta cũng không nói lời nào.
Thật ra thái độ của Lương Ninh Như rất bình tĩnh, cô ta cũng không cảm thấy cái gọi là tức giận hay phẫn nộ gì cả.
Cô ta nói, “Khi tôi biết những chuyện này, thực ra tôi cũng đang nghĩ, có lẽ nếu gặp ba mẹ anh thì cuối cùng tôi cũng sẽ bị giống như bạn gái cũ của anh thôi. Tôi không biết tiêu chuẩn lấy vợ của nhà anh như thế nào nhưng tôi rất sợ. Tôi sợ đến cuối cùng nhà anh lại ra giá cho tôi rất thấp.”
Lâm Sinh vội vàng nói, “Sẽ không đâu. Ba mẹ anh nghe anh kể về em xong bọn họ đều rất thích.”
Lương Ninh Như cong khóe miệng, “Chắc là ba mẹ anh lúc đầu cũng rất thích bạn gái cũ của anh đúng không?”
Nếu bọn họ không thích thì làm sao có thể để hai người yêu nhau đến tận ba năm được cơ chứ?
Mà đến cuối cùng không phải là bọn họ cũng bởi vì không hài lòng với điều kiện hoặc là nói khả năng của nhà gái mà bắt Lâm Sinh chia tay với cô ta sao?
Lương Ninh Như sau đó lập tức lại hỏi tiếp, “Anh còn thích bạn gái cũ không? Tôi muốn nghe sự thật.”
Lâm Sinh thở dài một hơi, lần này thì anh ta chịu nói rồi, “Tình cảm ba năm, em nói anh nên nói như thế nào đây?”
Lương Ninh Như bật cười ra tiếng, “Ba năm tình cảm nhưng cuối cùng anh vẫn bỏ rơi cô ấy.”
Sắc mặt Lâm Sinh tái nhợt, “Anh…”
Lương Ninh Như giơ tay ra hiệu cho anh ta biết anh ta không cần phải nói gì cả. Cô ta thở dài một hơi, “Được rồi, tôi đã biết tất cả những gì tôi muốn biết, tôi nghĩ có lẽ anh cũng đã hiểu ý tôi rồi. Vậy tôi đi trước đây.”
Cô ta thực sự rất thẳng thắn. Sau khi nghe được những chuyện cô ta muốn biết, nói ra những chuyện cô ta muốn nói thì không dây dưa dây cà gì mà đi thẳng ra khỏi đó.
Lâm Sinh đứng ở cửa nhìn Lương Ninh Như rời đi, anh ta không nói được lời nào để giữ cô ta lại.
Lương Ninh Như đi đến bên cạnh xe của Chương Tự Chi rồi mở cửa xe.
Lâm Sinh đứng ở bên kia lập tức sửng sốt.
Anh ta nhận ra chiếc xe này của Chương Tự Chi, lúc trước anh ta đã thấy nó dưới lầu nhà Lương Ninh Như.
Vì vậy, anh ta chạy nhanh đến, “Em đến đây để nói với anh những chuyện đó là bởi vì người đàn ông này sao?”
Lương Ninh Như mới lên xe được nửa người, cô ta nghe được anh ta nói như vậy thì lại đứng lên.
Lương Ninh Như cau mày, “Anh có ý gì vậy?”
Lâm Sinh hơi cúi người nhìn qua cửa sổ xe đang mở, anh ta nhìn Chương Tự Chi đang ngồi trong xe rồi nói, “Anh thật sự đang ở đây.”
Chương Tự Chi mỉm cười lắc tay với Lâm Sinh, “Xin chào.”
Anh ta làm như vậy thực sự đã khiến cho Lâm Sinh tức giận đến phát điên.
Lâm Sinh lại nhìn Lương Ninh Như, “Cho nên bởi vì người đàn ông này mà em mới đến tìm anh đúng không?”
Vẻ mặt của Lương Ninh Như không hề thay đổi, “Vậy anh lại nói cho tôi biết những lời tôi hỏi anh lúc nãy đều là giả sao? Tất cả mọi chuyện đều là thật vậy thì tôi vì ai có còn quan trọng như vậy nữa không?”
Lâm Sinh bị cô ta hỏi lại đến nghẹn không nói ra lời.
Lương Ninh Như nhìn Lâm Sinh, giọng điệu trở nên có chút bất đắc dĩ, “Mỗi lần xảy ra chuyện gì anh đừng có đùn đẩy trách nhiệm cho người khác như vậy nữa, anh cũng phải nghĩ xem trong toàn bộ sự việc anh đã đóng vai trò gì mà lại dẫn đến kết quả như vậy. Lâm Sinh, chỉ cần xem ở chuyện anh vứt bỏ người bạn gái cũ phải phá thai vì anh thì anh đã không phải là người mà tôi muốn tìm rồi.”
Nói xong câu này Lương Ninh Như liền khom người vào trong xe.
Chương Tự Chi hoàn toàn làm lơ Lâm Sinh, anh ta khởi động xe và lái ra ngoài.
Trên đường về, cả hai người đều không nói tiếng nào mãi cho đến khi xe chạy vào cửa thôn.
Chương Tự Chi nhìn những người dân làng thỉnh thoảng đi qua đường sau đó nói, “Có phải là cảm thấy rất khó chịu không?”
Lương Ninh Như a một tiếng, lúc này cô ta mới giật mình lấy lại tinh thần, “Anh nói cái gì?”
Rõ ràng là cô ta hoàn toàn không nghe thấy lời của Chương Tự Chi nói vừa rồi.
Chương Tự Chi cười, “Tôi muốn hỏi em, em nói hết với anh ta rồi sao?”
Lương Ninh Như cau mày, “Xem như là vậy.”
Cô ta cảm thấy sau cuộc nói chuyện hôm nay, cô ta cũng đã nói cho người kia biết tất cả những suy nghĩ của mình rồi.
Lâm Sinh là một người hiểu chuyện cho nên chắc là anh ta sẽ biết sau đó anh ta phải làm như thế nào.
Xe chạy đến trước cửa nhà Lương Ninh Như thì dừng lại. Lúc này bọn họ mới phát hiện ra trong sân nhà Lương Ninh Như đã có hàng xóm qua tới.
Chương Tự Chi không biết tại sao những người này lại đến nhưng trong lòng Lương Ninh Như lại biết rất rõ ràng.
Chắc chắn là do hôm nay bọn họ nhìn thấy cô ta ngồi trong xe của Chương Tự Chi đi đi về về nên tò mò muốn qua hỏi xem một chút đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra.
Những người này cũng thật là, chuyện trong nhà còn lo không xong vậy mà mỗi ngày còn có thời gian đi hóng hớt chuyện của nhà người khác nữa.
Cũng không thấy bọn họ cảm thấy mệt mỏi nữa.
Những người đó vốn dĩ đang đứng trong sân nói chuyện với bà Lương nhưng khi nhìn thấy Chương Tự Chi và Lương Ninh Như trở lại, bọn họ đều nở nụ cười tủm tỉm bước tới cổng, “Ây dà, Tiểu Như, đây là ai vậy? Sao lại mang người ta về nhà vậy? Là bạn sao?”
“Đúng vậy đấy, thím thấy cậu ấy lái xe chở cháu ra ngoài dạo một vòng rồi về, xe của bạn cháu nhìn cũng xịn thật đấy.”
“Bạn gì vậy? Chàng trai trẻ nhìn qua cũng không tệ đâu.”
……….
Lương Ninh Như mím môi nhìn mẹ mình.
Bà Lương cũng tỏ vẻ bất lực.
Người dân và hàng xóm trong thôn đều như thế này cả.
Lương Ninh Như không thể nào lại nhăn mặt với những người lớn này được, cô ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng cười nói, “Thì cũng chỉ là bạn của cháu thôi ạ.”
Chương Tự Chi giỏi hơn cô ta trong việc xử lý các mối quan hệ cá nhân như thế này nhiều.
Rốt cuộc, anh ta đã nhìn thấy quá nhiều người thuộc đủ loại khác nhau.
Anh ta cũng đã từng gặp qua những người còn khó đối phó hơn cả những bà thím già này.
Những người này không phải là vấn đề gì cả.
Chương Tự Chi cười nồng nhiệt đi qua chào hỏi, “Ây dà, bác ạ, cháu và Tiểu Như là bạn của nhau, bạn rất thân đấy ạ. Hai người bọn cháu cũng quen biết nhiều năm rồi, cháu vẫn luôn muốn tới nhà cô ấy thăm một chút nhưng mãi tới tận bây giờ mới tìm được dịp ghé qua chơi đấy ạ.”
Ánh mắt Lương Ninh Như đảo qua, vẻ mặt cô ta nhìn Chương Tự Chi lại bắt đầu khó coi.
Chắc là cái tên khốn kiếp này lại bắt đầu muốn nói mấy câu làm cho người ta phải suy nghĩ lung tung rồi.
Lương Ninh Như vội vàng xen vào nói, “Mọi người đến lâu chưa ạ? Đã đến rồi sao lại không vào trong nhà ngồi mà đứng hết ngoài sân như thế này vậy ạ?”
Những người kia cười toe toét nói qua loa vài câu rồi từng người viện cớ đi về nhà. Sao bọn họ có thể thật sự vào trong nhà ngồi hóng chuyện tiếp được nữa chứ.
Lương Ninh Như đợi những người này đi hết mới thở phào nhẹ nhõm rồi quay người vào đi tìm ông Lương.
Cô ta cũng chủ yếu muốn nói chuyện với ông Lương về vấn đề giữa cô ta và Lâm Sinh thôi.
Ông Lương nghe xong thì cũng sững sờ ngơ ngác mất một lúc.
Người thôn quê suy nghĩ rất đơn giản. Ông ta cảm thấy làm cho con gái nhà người ta mang thai rồi cuối cùng lại vứt bỏ không phải là chuyện mà người thành thật có thể làm ra được.
Ông Lương chép miệng một cái, “Thì ra cậu ta là người như vậy.”
Lương Ninh Như gật đầu, “Cho nên con cảm thấy con và anh ta thật sự không thể tiếp tục nổi nữa.”
Ông Lương cũng không cảm thấy quyết định này của Lương Ninh Như là sai lầm, ông ta ừ một tiếng, “Như vậy cũng được. Người nhà như vậy thì cho dù con có gả qua đó người ta cũng chưa chắc đã đối xử tốt với con. Cũng may con biết được sớm vậy thì nhanh chóng kết thúc đi, chỗ người làm mai ba đi nói cho.”
Mặc dù ông Lương cả đời này chỉ là một người nông dân nhưng ông ta luôn biết đúng sai, biết phân thiện ác.