Cố Tư bị hoảng sợ, “Anh vào từ khi nào, sao không có tiếng động gì cả vậy?”
Trì Uyên cười giễu cợt một tiếng, “Là do em quá tập trung thì có. Anh đã đứng ở bên cạnh em từ lâu nhưng em hoàn toàn không để ý đến anh. Làm sao vậy, người đàn ông này là ai mà có thể làm cho em mê mẩn như vậy?”
Cố Tư cất điện thoại, “Không ai cả, có nói anh cũng không biết được.”
Trì Uyên nhìn chằm chằm vào Cố Tư và nói: “Em giới thiệu một chút thì không phải là anh biết rồi à?”
Cố Tư mới không thèm để ý đến anh, đi ra ngoài rửa rau, định nấu ăn.
Trì Uyên đi tới, “Không cần nấu cơm, vừa rồi có một ông cụ đi qua nói chúng ta đến nhà ông ấy ăn cơm.”
Cố Tư sửng sốt, “Ông cụ nào vậy?”
Điều này Trì Uyên cũng không nói ra được, suy nghĩ một chút rồi nói: “Dù sao một lát nữa em sẽ biết thôi mà.”
Cố Tư quay người đi vào đứng trong sân.
Đúng là một lát sau có người đến đây, nói là mời Cố Tư và Trì Uyên đi qua ăn cơm.
Thực ra không phải ông lão chính mình mời mà là mọi người trong thôn cùng nhau góp tiền lại rồi mời hai người bọn họ ăn cơm.
Đó là bởi vì Trì Uyên đã nói anh sẽ quyên tiền cho thôn sửa đường.
Con đường đất trong thôn này thực sự đã làm khổ bao thế hệ rồi.
Nếu sửa được đường cho tử tế thì bọn trẻ không phải lo việc đi học, người trong thôn đi buôn bán các sản vật của địa phương cũng thuận tiện hơn.
Kỳ thật mời họ bữa cơm cũng không gì khác hơn là mổ hai con gà và xào một ít thịt để ăn thôi.
Đương nhiên bữa cơm này không có cách nào so sánh với những sơn hào hải vị mà Trì Uyên thường ăn.
Trì Uyên cũng không chê bai, anh mỉm cười khi nhìn thấy những thứ trên bàn, “Đây là gà nhà phải không ạ? Đây là rau nhà tự trồng sao ạ? Tất cả đều xanh tươi mơn mởn không chất hóa học gây ô nhiễm môi trường bác nhỉ?”
Trên mâm cơm này có vài hộ gia đình cùng lại đây, trưởng thôn và bí thư chi bộ thôn cũng tới. Họ còn mang theo một ít rượu trắng.
Trì Uyên nói anh không thể uống rượu, vì anh không biết lát nữa có phải lái xe hay không.
Những người này sau khi nghe xong cũng không tiếp tục mời rượu nữa.
Cố Tư được kéo ngồi xuống. Khi ngửi thấy mùi thịt gà, bụng cô lại bắt đầu khó chịu.
Chẳng qua nơi này không tiện, cho dù bây giờ muốn nôn cũng chỉ có thể chịu đựng.
Người đến đông đủ, mọi người ngồi xuống và bắt đầu ăn.
Những người đó đều rất vui mừng. Họ nói với Trì Uyên cuộc sống trong thôn không giàu có, thực ra họ muốn sửa đường từ rất lâu rồi, nhưng là người trong thôn không nhiều lắm, không góp được bao nhiêu tiền để sửa.
Trì Uyên thuận thế liền nói người lao động trong thôn có thể đi làm việc bên ngoài, nếu chỉ dựa vào trồng trọt thì cũng không sống được tốt lắm.
Những người thế hệ trước thở dài khi nghe đến đây: “Mọi người cũng rất muốn đấy chứ. Nhưng quanh đây cũng không có nơi nào kiếm tiền được cả. Nếu đi xa quá, trong nhà chỉ còn lại có người già trẻ nhỏ không có cách nào để trồng trọt. Nếu không có lương thực, mà đi kiếm tiền bên ngoài lại chẳng được bao nhiêu thì cũng không đáng.”
Cố Tư vừa nghe thấy, cô nhớ lại cảnh làm nông với ông nội của mình trong quá khứ.
Quả thực rất khó khăn.
Cô suy nghĩ một lúc, nói, “Ông ơi, có chuyện này cháu suy nghĩ lúc lâu cảm thấy vẫn nên nói với mọi người một tiếng. Nếu mọi người muốn, lần này về lại thành phố chúng cháu có thể dẫn theo một vài người. Cháu có một người quen, anh ấy ở một công ty nhỏ làm quản lý cơ sở. Anh ấy có nói họ cần một ít người, bao ăn bao ở. Mọi người xem xem có ai muốn đi theo qua đó hay không, mang theo cả người nhà cũng được.”
Trì Uyên quay đầu nhìn Cố Tư, khóe miệng nhếch lên. “Đúng vậy, mọi người cứ xem thử. Nếu có người muốn đi theo, lần này có thể đi theo chúng cháu trở về.”
Những người này vừa nghe như vậy, tất nhiên là sẵn sàng đi theo, bao ăn bao ở còn được đưa cả người nhà đi theo. Nếu trong nhà không có người lớn tuổi thì có thể mang cả người nhà đi cùng nhau rồi.
Cố Tư thở ra một hơi.
Lúc trước khi ông nội cô mất, mọi người trong thôn đều ra sức giúp đỡ, đây xem như cô trả ơn cho họ vậy.
Bữa cơm càng ăn càng vui, nhưng chưa kịp ăn xong thì đã có người từ bên ngoài chạy vào, “Tiểu Tư, đi nhanh lên, nhà cháu có người tới rồi.”
Lại có người tới đây?
Cố Tư cau mày. Người tới báo tin là Trụ Tử, vẻ mặt ông không tốt lắm, “Đi xem thử đi, ba cháu đã trở lại.”
Cố Tư sửng sốt, gần như không phản ứng lại hai chữ ba cô này có ý gì.
Những người trong mâm vốn dĩ đã uống có chút hơi men say, nhưng ngay sau khi họ nghe tên táng tận lương tâm kia quay lại, tất cả đều đứng dậy.
Một nhóm người còn nhiệt tình hơn Cố Tư, kéo một đám người vùn vụt lao đến nhà của Cố Tư.
Đã có một số người vây xung quanh cổng sân nhà Cố Tư.
Bây giờ cũng không phải là ngày mùa màng bận rộn, những người này cũng tương đối nhàn rỗi.
Sau khi Cố Tư và Trì Uyên đi qua, họ chen vào sân trong và nhìn thấy một người đàn ông ở đó.
Người đàn ông đang chắp tay sau lưng đứng trên khoảng đất trống, nhìn chằm chằm vào ngôi nhà.
Thím Hà đứng bên cạnh đã chửi bới từ nãy giờ, nhưng người đàn ông không có phản ứng gì, như thể ông ta không nghe thấy gì.
Cố Tư bước tới, “Ông tìm ai vậy?”
Người đàn ông chậm rãi quay lại.
Trong ký ức của Cố Tư không có hai người ba mẹ.
Cô không nhớ rõ dáng vẻ của hai người đó, cho nên lúc này nhìn thấy người đàn ông này, cô mang vẻ mặt xa lạ hỏi lại một lần: “Ông đang tìm ai vậy?”
Người đàn ông nhìn Cố Tư một lúc lâu, “Tư Tư, là ba đây. Ba là ba của con đây.”
Thím Hà ở bên cạnh hừ một tiếng, “Đồ không biết xấu hổ. Đã nhiều năm trôi qua như vậy cũng không có lấy một chút tin tức, hiện tại liền nhảy ra đây, hồi đó ông đi làm cái gì?”
Người đàn ông phớt lờ lời nói của người khác, chạy đến chỗ Cố Tư.
Không ngờ Trì Uyên trước tiên đứng ra che trước mặt Cố Tư, “Đừng đến quá gần.”
Người đàn ông nhìn Trì Uyên, sau một lúc lâu mới nói, “Cậu là con rể của tôi phải không? Ôi trời ạ, cậu nói nghe một chút coi, đã lâu như vậy chúng ta cũng chưa gặp nhau nữa, tôi là ba của Tư Tư đây mà. Tôi biết con bé kết hôn rồi nên tôi quay lại gặp con bé đây ”.
Cố Tư cười chế nhạo, ai cũng là biết cô kết hôn rồi mới tìm tới cửa.
Những người này thực sự nghĩ rằng cô không biết họ có suy nghĩ gì trong lòng?
Cố Tư nói thẳng, “Bây giờ đã gặp được, ông có thể đi rồi.”
Ông Cố dường như không thể nghe thấy sự từ chối và thiếu kiên nhẫn trong giọng điệu của Cố Tư, “Tư Tư, cũng đã lâu không gặp rồi, ba rất nhớ con.”
Cố Tư bật cười, “Các người còn giữ liên lạc với nhau không vây? Lời nói ra cũng không khác nhau là mấy. Các người đã bàn bạc qua với nhau rồi mới nói à?”
Ông Cố dừng một chút, “Con đang nói cái gì vậy?”
Cố Tư cười mỉa, “Ông đã tái hôn rồi đúng không, cũng có đứa con mới rồi đúng không? Tôi thấy ông như vậy hẳn sống cũng khá là tốt đúng không?”
Sắc mặt ông Cố có chút chịu không nổi.
Những người đã uống rượu đứng bên cạnh, bây giờ dưới tác dụng của rượu, họ kêu gào hét lên: “Vạn Lí, ông không phải là người nữa. Ông bỏ bố mình và Tiểu Tư rồi rời đi. Hai người cứ như vậy bỏ đi luôn, ba ông đã chết ông cũng không chịu về, bây giờ ông trở về làm cái gì? “
Cố Vạn Lí mím miệng, tỏ vẻ rất tủi thân, “Tôi cũng là có khổ không nói ra được mà, mấy người tưởng tôi muốn như vậy sao, chỉ là do tôi sợ liên lụy đến bọn họ?”
Cố Tư nói với giọng lớn hơn, “Vậy sao ông không sợ liên lụy người khác vậy? Ông lại còn kết hôn sinh con nữa, tại sao lúc đó lại không sợ?”
Cố Vạn Lí nhìn Cố Tư, “Tư Tư, ba biết đây là con đang trách ba, cái này cũng là ba xứng đáng phải nhận. Là ba có lỗi với con và ông nội con, nhưng ba vẫn là ba của con mà. Chúng ta có quan hệ huyết thống, chuyện này không thể xóa bỏ được. “
Cố Tư cười chế nhạo, “Lúc ông nội chết, cần một người ném chậu lửa(*) ông ở đâu? Hôm làm lễ tang là do tôi ném. Ông có thể đi hỏi các cụ trong thôn xem là trong hoàn cảnh nào mà phải bỏ qua con trai cả và để cháu gái ném chậu lửa chứ?”
Cố Vạn Lí biết quy tắc này, nếu con trai cả đã chết thì do con trai thứ ném chậu lửa.
Nếu không có con trai, con gái ném, và nếu đến cả con gái cũng không có thì mới tới lứa cháu đến ném.
Cố Tư nói với giọng lớn mà ai cũng có thể nghe thấy, “Lúc ông nội mất, là tôi đã ném chậu lửa, vì vậy kể từ ngày mà ông bỏ rơi chúng tôi, ông đã chết rồi. Tôi không có ba.”
(*) Ném chậu lửa: Theo tập tục ở nhiều thành phố ở Sơn Đông-Trung Quốc, nếu có người lớn tuổi trong gia đình qua đời thì vào ngày tang lễ, người con trai cả trong gia đình thường tổ chức nghi lễ “ném chậu lửa”, tức là nâng một vật bằng đất sét hoặc gốm có miệng tròn và đáy phẳng hình chậu nước trên đầu và đập mạnh, là nghi lễ cuối cùng tại nhà trước khi nhập thổ. Ai ném cái chậu này thì ý là người thừa kế, thường là con trai cả. Ném càng vỡ thì càng có ý điềm lành, con cháu hiếu thảo.