Chương 441: Bọ ngựa bắt ve
Phương Tố sững sờ một chút, nhìn Cố Tư, “Không đúng?”
Cố Tư cũng không rõ lắm, trước tiên chỉ có thể gật đầu một cái, “Hiện tại tôi cũng không hiểu, chúng ta tìm một chỗ ngồi đi, tôi sẽ gọi điện thoại.”
Cố Tư bây giờ đang ở trong tình huống đặc biệt, cộng thêm trước đó đã từng bị người khác mưu hại, Phương Tố cũng không dám mạo hiểm, vội vàng nói đồng ý.
Hai người vào một cửa hàng bánh ngọt trong trung tâm thương mại, Phương Tố quay đầu nhìn ra bên ngoài, “Có phải có người theo dõi chúng ta không.”
Cố Tư không nói, trực tiếp lấy điện thoại ra.
Cô không gọi cho Trì Uyên, Trì Uyên đang đi làm, cô ý thức được chuyện này, cũng không rõ nên không dám nói ra.
Nếu Trì Uyên biết, chắc ở bên kia sẽ lo lắng và bất an.
Do vậy Cố Tư lấy điện thoại gọi cho Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi bên kia nhận điện thoại rất nhanh, vui tươi hớn hở nói “ Tiểu Tư, nói đi, có phải nhớ tôi không?”
Cố Tư ừ một tiếng, “Đúng vậy, anh có muốn tới đây không, tôi với bà Phương đang ở bên ngoài, anh tới đi.”
Chương Tự Chi sững sờ, “cô ở bên ngoài, cô ở chỗ nào?”
Cố Tư nói tên trung tâm thương mại.
Chỉ là Chương Tự Chi có chút chán ghét, “Các cô đi dạo trung tâm thương mại, tôi đi thì có ý nghĩa gì, tôi là Đại lão gia, theo các cô đi mua sắm quần áo nữ, cảm thấy có chút biến thái.”
“Không phải.” Cố Tư mở miệng, “Chúng tôi đã mua xong rồi, anh tới, chúng ta cùng nhau tán gẫu một chút, sau đó trở về nhà, rồi ăn cơm tối sẽ ăn ở nhà mọi người vui vẻ với nhau.”
Chương Tự Chi chỉ thích náo nhiệt, nghe Cố Tư vừa nói như vậy, suy nghĩ một chút cũng đồng ý liền, nói Cố Tư chờ, lập tức tới ngay.
Cúp điện thoại xong, Cố Tư nhìn ra bên ngoài, vẫn chưa thả lỏng.
Phương Tố cũng bị làm cho căng thẳng, lại nhìn quanh quẩn, “Sao vậy, cô để cho Chương Tự Chi tới đây bảo vệ chúng ta.”
Cố Tư gọi ca cao và cà phê, sau đó nói: “Tôi không rõ lắm, nhưng vừa rồi có một người đàn ông ở bên ngoài thang máy chụp lén tôi.”
Phương Tố sững sốt một chút, xích lại gần nhìn Cố Tư “Chẳng lẽ là cảm thấy dáng dấp cô đẹp mắt?”
Gương mặt Cố Tư đột nhiên bị kéo xuống, “Đứng đắn một chút .”
Phương Tố vội vàng gật đầu một cái, “Được được được, đứng đắn một chút, vậy chúng ta cứ ở đây trước đừng hành động, không biết người nào bên ngoài đang chờ, cô bây giờ, một chút sơ xuất cũng không thể có.”
Cố Tư liếm môi, “Cảm giác này thật sự rất tệ.”
Đúng là tệ hại, ra ngoài một chuyến, còn phải lo lắng sợ hãi.
Cuộc sống trôi qua như thế nào đây.
Phương Tố thở dài theo sau: “Kỳ thật, chuyện này lẽ ra phải nói cho A Uyên, để A Uyên bắt người kia, điều tra nguồn gốc, rồi tìm ra người phía sau.”
Cố Tư nhếch miệng, “Chủ yếu là tôi không rõ, có phải là do tôi suy nghĩ quá nhiều không.”
Cô cảm thấy rằng cũng có thể do ám ảnh sự việc xảy ra lần trước, nên có chút ảo tưởng về việc bị hại.
Phương Tố suy nghĩ một chút cũng gật đầu, “Cũng có thể, cô cân nhắc là đúng.”
Các cô đợi ở bên này không bao lâu thì Chương Tự Chi đã tới.
Ánh sáng chói từ sợi dây chuyền lớn, thật sự muốn khiến Cố Tư lóa mắt.
Cố Tư rất muốn lấy tay che mặt, giả vờ như không quen biết, thẩm mỹ của tên này bình thường hơn một chút không được sao?
Chương Tự Chi nhìn thấy Cố Tư, vui vẻ đi vào, ngồi xuống bên cạnh Cố Tư.
Sau đó hắn nhìn về phía Phương Tố, “Chào dì, hai người mua nhiều đồ như vậy.”
Cái ghế bên cạnh Phương Tố, trên đất tất cả đều là túi đồ.
Phương Tố thở dài, “Phụ nữ mua sắm mà.”
Cố Tư uống ca cao xong liền nhìn ra ngoài, đã nhìn thấy người đàn ông vừa rồi ở ngoài thang máy.
Người đàn ông không thấy Cố Tư , đang nhìn đông nhìn tây tìm kiếm.
Cố Tư vội vàng né một chút, sau đó hướng về phía Chương Tự Chi, “Tôi chỉ cho anh một người, anh giúp tôi nhìn một chút, người này có phải có vấn đề không, tôi cảm thấy vừa rồi anh ta theo dõi tôi,”
Chương Tự Chi con ngươi lập tức trừng lớn, “ Chỗ nào, chỗ nào vậy, để tôi nhìn một chút, tên chó má nào, dám theo dõi cô.”
Cố Tư chỉ tên đàn ông kia cho CHương Tự Chi, Chương Tự Chi nhìn chằm chằm anh ta hai lần, sau đó hừ một tiếng,” Nhìn anh ta, đúng là đang tìm cô.”
Cố Tư hừ một tiếng, “Tôi nghĩ anh ta đang tìm tôi.”
Phương Tố cũng nhìn sang, nheo mắt nghĩ: “Người này hình như đi cùng đường với chúng ta, tôi đã nhìn thấy hắn mấy lần, nhưng lại không suy nghĩ nhiều như vậy.”
Chương Tự Chi nhìn Phương Tố, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Anh ta thường đi ra ngoài một mình, nhưng cậu chủ nhà họ Chương lần này đi ra ngoài có mang theo tài xế.
Hơn nữa, trước đây Chương Tự Chi xử lý mọi việc phương thức rất thô bạo, anh trực tiếp gọi điện thoại cho tài xế, để cho tài xế đem người này bắt lại trước.
Cố Tư không biết khả năng tài xế của CHương Tự Chi , nhưng mà CHương Tự Chi tin tưởng như vậy, nghĩ chắc cũng không tệ.
Cố Tư có chút băn khoăn, “ Đây là nơi đông người, nên không dễ thực hiện, không nên lắm, chúng ta dụ hắn tới bãi đậu xe, bên đó không nhiều người, lão Chương, không cần bảo tài xế của anh đi lên, bảo chờ ngay tại bãi đỗ xe.”
Phương Tố có chút lo lắng, “Làm sao dẫn, cô ra mặt ư? Cô dụ hắn, nhỡ xảy ra chuyện gì, tôi biết làm sao để giải thích với Trì Uyên.”
Cố Tư nở nụ cười, “Tại sao không giải thích được, bà cứ đem dáng vẻ càn quấy như trước đây lấy ra là được.”
Nói rồi, cô đứng lên, “Lão Chương, anh đừng đi ra ngoài với chúng tôi, anh ở đây xem.”
Cô đi qua ôm lấy tay Phương Tố, Phương Tố không có cách nào, đành theo cô.
Hai người đi ra ngoài cửa hàng bánh ngọt.
Người đàn ông vẫn đang nhìn xung quanh, kết quả khi nhìn thấy Cố Tư và Phương Tố đi ra, anh ta sửng sốt một hồi, liền ngừng động tác.
Nhìn theo cách này, thực sự giống như đang tìm kiếm hai người bọn họ.
Phương Tố và Cố Tư đều không nhìn người đàn ông, hai người xách đồ đi về phía thang máy.
Người đàn ông hạ thấp mũ lưỡi trai rồi từ từ đi theo phía sau.
Chương Tự Chi cũng vẻ mặt lạnh lùng, đứng dậy đi theo sau.
Người đàn ông kia đặc biệt quan tâm đến Cố Tư và Phương Tố, nên không chú ý có người đang đi theo sau hắn.
Cố Tư và Chương Tự Chi vào thang máy, nhưng người đàn ông kia không đi vào, mà là đi lên cầu thang.
Chương Tự Chi suy nghĩ một chút, cũng từ thang máy bên cạnh đi ra.
Thẳng đến hầm đậu xe, Cố Tư và Phương Tố từ từ đi về phía trước, người đàn ông kia cũng liền đi theo sau.
Lúc bắt đầu, có một chút khoảng cách.
Nhưng mà sau đó chắc là khi nhìn xung quanh không có người nào, người đàn ông kia liền đi nhanh hơn, đi thẳng tới chỗ Cố Tư.
Cố Tư vẫn luôn luôn chú ý đến động thái phía sau, Phương Tố cũng để ý.
Phương Tố lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nhịp tim đập mạnh, bà nắm chặt cánh tay Cố Tư đến mức suýt chút nữa cô kêu thành tiếng.
Cố Tư nhìn quanh, sau khi rẽ nửa vòng đã nhìn thấy tài xế của Chương Tự Chi.
Cô có ấn tượng, trước thường xuyên đến câu lạc bộ của Chương Tự Chi cô đã từng nhìn thấy người này.
Người đó cũng nhìn thấy Cố Tư, tự nhiên cũng nhìn thấy người phía sau Cố Tư.
Anh ta vội vàng đi về phía bên này.
Hẳn là động tĩnh tương đối lớn, người đàn ông theo dõi Cố Tư liếc mắt liền nhìn thấy người tài xế kia.
Bước chân hắn trong nháy mắt chợt dừng lại.
Nếu còn có người khác, anh ta không dễ dàng động thủ.
Anh ta nhìn bóng lưng Cố Tư, anh ta nghiến răng nghiến lợi, chỉ cần một bước nữa.
Phải hành động ngay lập tức.
Người đàn ông này chỉ chú ý đến cảnh tượng trước mặt, căn bản không chú ý tới CHương Tự Chi ở phía sau đi tới.
Chương Tự Chi ngày thường cà lơ phất phơ không giống thứ tốt lành gì, nhưng đến khi thể hiện ra, vẫn có thể tin cậy được.
Anh nhìn thấy người đàn ông kia dừng lại, liền bước nhanh hai bước, cất bước lớn đi qua, không chờ người kia kịp phản ứng, trực tiếp nhấc chân, đạp người kia một cái.