Thật ra, chính bản thân Chương Tự Chi cũng không biết bản thân mình vui vẻ vì cái gì. Nhưng tâm trạng tốt là sự thật.
Chương Tự Chi ở trong câu lạc bộ đi vòng một lúc. Sau khi nhìn đồng hồ, anh ta từ câu lạc bộ đi ra, lái xe đến cổng nhà Lương Ninh Như.
Anh ta đến rất đúng lúc, Lương Ninh Như vừa bước chân ra khỏi nhà thì gặp anh ta.
Chương Tự Chi xuống xe, lúc này đang đứng dựa vào cửa xe, tay cầm điếu thuốc đang hút dở.
Lúc Lương Ninh Như nhìn thấy anh ta thì cực kì hoảng sợ: “Sao anh lại tới đây?”
Cả giọng nói và khuôn mặt Lương Ninh Như đều biểu hiện sự chê bai, ghét bỏ.
Chương Tự Chi ném điếu thuốc đi, mở cửa xe ra: “Lên xe đi, chúng ta đi ăn sáng.”
Lương Ninh Như híp mắt nhìn anh ta một lúc: “Anh có bị bệnh không? Hôm qua anh ăn gì bị trúng độc hả, nếu như vậy thì anh mau đến bệnh viện kiểm tra đi.”
Tâm trạng Chương Tự Chi rất tốt, không muốn so đo cùng Lương Ninh Như: “mau lên xe đi.”
Lương Ninh Như nhìn chằm chằm Chương Tự Chi, suy nghĩ một lúc, rồi sau đó mới lên xe.
Sau khi xe đã chay được một lúc, Lương Ninh Như mới hỏi anh ta: “hôm nay anh lại tới đây làm gì? Hôm qua cũng vừa tới rồi mà? Anh cứ như vậy có thể dọa người khác sợ đấy.”
Lúc này, Chương Tự Chi đã nghĩ xong nên giải thích thế nào: “Tôi đến để hỏi mấy vấn đề, chuyện ngân hàng bên kia, bây giờ phát triển như thế nào rồi? Lần trước, cô và Trì Uyên đi bàn bạc đã được kết quả gì chưa?”
Lần trước, sau khi Lương Ninh Như và Trì Uyên trao đổi đã biết được rất nhiều chuyện. Nhưng cô ta cảm thấy, Trì Uyên vẫn giữ lại một số chuyện chưa nói.
Lương Ninh Như cũng không biết, Trì Uyên không nói là vì không tín nhiệm cô hay là vốn dĩ không muốn đem những chuyện kia nói cho cô biết.
Lương Ninh Như nói: “Anh tới đây để dò hỏi tin tức à? Sao anh không đi gặp Trì Uyên rồi trực tiếp hỏi anh ấy, hai người quan hệ rất tốt mà.”
Chương Tự Chi tránh nặng tìm nhẹ, trả lời: “Tôi đang định đến để đưa cho hai người tin tức, thế mà cô lại bảo dò hỏi?”
Chương Tự Chi không đợi Lương Ninh Như trả lời đã nói tiếp: “a Uyên dạo gần đây có việc bận, tôi không gặp được anh ta, thì đến hỏi cô, hai người không phải đều làm việc cùng nhau sao.”
Nói xong, anh ta nói tiếp: “Hai người có mục tiêu sơ bộ hay không, ví dụ như chuyện ngân hàng lúc nào thì giải quyết xong, tất cả người trong đó đều bị bắt hết, và…có thể đem người đứng ở sau màn, ông trùm lộ diện.”
Việc này Lương Ninh Như đã từng nghĩ tới, cô ta vẫn luôn cảm thấy phía sau vụ việc ở ngân hàng có một người nằm trong bóng tối chỉ đạo.
Nhưng Trì Uyên vẫn luôn nói với cô ta, ngân hàng là do nhiều người góp vốn thành lập ra, không có ai là người nắm toàn bộ trong tay để chỉ đạo cả.
Sau khi đem hết những người có liên quan đến vụ này bắt đi, cũng giống như loại bỏ được một khối u ác tính.
Lương Ninh Như đem những chuyện này nói cho Chương Tự Chi nghe.
Lúc nói xong thì xe của Chương Tự Chi cũng đã dừng trước cửa một cửa hàng cao cấp bán đồ ăn sáng.
Hai người cùng bước xuống, đi vào trong.
Chương Tự Chi rất ít khi ăn sáng ở ngoài, đúng hơn mà nói là anh ta rất ít khi ăn sáng.
Sinh hoạt của cậu út nhà họ Chương rất khác người bình thường, lúc người ta ăn sáng, anh ta vẫn còn đang ngủ.
Tính cách của Lương Ninh Như rất tốt, sau khi ngồi xuống cô ta chào hỏi ông chủ, sau đó gọi bánh bao với sữa bò cùng hai chén cháo.
Ông chủ giống như quen biết Lương Ninh Như, cười ha hả mang đồ tới, sau đó còn gọi cảnh sát Lương.
Lương Ninh Như bị gọi như vậy, cảm thấy hơi ngại ngùng: “ông đừng gọi thế, bây giờ thân phận tôi không phải như thế.”
Ông chủ đặt đồ ăn lên bàn, nói giọng vang vang: “không phải cái gì, cô không mặc cảnh phục, nhưng vẫn giúp chúng tôi là làm việc, cô có mặc cảnh phục hay không cũng đâu có khác gì, tôi vẫn gọi theo thói quen.”
Chương Tự Chi đang ngồi ở bên cạnh, liếc nhìn Lương Ninh Như.
Đến bây giờ anh ta mới biết, Lương Ninh Như lại được người khác chào đón như vậy.
Sau khi ông chủ đi rồi, Lương Ninh Như giải thích: “lần trước ở đây có một vụ giật đồ, người bị giật chính là khách hàng của quán, đúng lúc tôi ở đây nên đã đuổi theo.”
Chương Tự Chi một lúc sau mới hiểu Lương Ninh Như đang nói gì.
Lần trước, Lương Ninh Như đuổi theo một tên cướp, giúp người khách kia lấy lại túi, nhưng lại làm bản thân bị thương.
Chương Tự Chi kêu lên một tiếng, biểu cảm cực kì bình tĩnh nói: “sau này, bảo chủ quán đổi thành anh hùng Lương.”
Lương Ninh Như liếc anh ta: “nhìn anh như vậy có thể thấy, loại người thô tục như anh mãi mãi cũng không hiểu được đâu.”
Đâu ai muốn bị chửi, Lương Ninh Như nói hai chữ thô tục, Chương Tự Chi cảm thấy bản thân bị sỉ nhục,
Chương Tự Chi trợn tròn mắt: “tại sao tôi lại không hiểu, tôi nghĩ tôi với cô cần phải nói chuyện. Lần trước có người đến phòng tập thể hình tìm cô gây chuyện, là tôi giúp cô giải quyết, tại sao cô không nhớ đến điểm tốt đấy.”
Vừa kể xong chuyện này, Lương Ninh Như cười: “cho nên bây giờ, anh đang kể công sao?”
Chương Tự Chi muốn tức giận nhưng không tức được, anh cứ có cảm giác Lương Ninh Như không muốn nói chuyện với anh ta.
Ý của Lương Ninh Như, anh ta sao có thể không hiểu.
Hoặc là cô luôn cố ý tách rời câu chuyện ra, xuyên tạc câu nói của anh ta.
Chương Tự Chi không nói nữa, hai người trầm mặc ăn sáng. Mới ăn được một lúc, điện thoại của Chương Tự Chi kêu lên.
Anh ta cầm điện thoại lên, liếc nhìn màn hình, hiển thị người gọi là Từ Giai Ninh.
Chương Tự Chi là người có trí nhớ rất tốt, lúc nhìn thấy tên Từ Giai Ninh, anh ta đã nhớ đến Từ Giai Ninh hôm qua gọi điện, nhờ sửa ống nước.
Người phụ nữ này, có việc gì cũng gọi anh ta.
Nhìn anh ta giống người thợ sửa ống nước lắm sao?
Ở trong câu lạc bộ, đến cái ống nước anh ta cũng chưa chạm vào, sao có thể đi sửa ống nước cho người khác.
Trong lòng tức giận, nên anh ta cũng không muốn nhận điện thoại, để mặc điện thoại vang lên mấy tiếng rồi tự tắt.
Lương Như Ninh nhìn điện thoại của anh ta, đợi đến khi điện thoại im lặng, cô mới hỏi: “thế nào? Là bạn gái anh sao? Hai người cãi nhau à?”
“Không cãi nhau, làm gì có nhiều chuyện để cãi nhau đến thế?” Chương Tự Chi chối: “không muốn nhận thì không nhận thôi, ngày nào cũng nhiều chuyện.”
Lương Ninh Như cười: “con gái mà, sẽ hơi nhiều chuyện một chút, nhưng mà, nhiều chuyện cũng không cần nhờ đến anh. Chỉ là cô ấy muốn tìm cơ hội để hai người gần gũi, tiếp xúc thêm mà thôi.”
Chương Tự Chi không hiểu ý này lắm, khuôn mặt cũng không vui vẻ hơn.
Anh ta im lặng mấy giây, sau đó nhìn Lương Ninh Như: “Cô thì sao? Cô và người xem mắt kia có liên lạc lại không? Cô có hay gọi cho anh ta kể những chuyện nhỏ nhặt không?”
Lương Ninh Như cau mày, sau đó từ chối: “tôi với anh không giống nhau, tôi với anh ta mới quen biết, không thể suốt ngày làm phiền anh ta được.”
Ý của cô là, nếu sau này, quan hệ hai người tốt hơn, cô cũng sẽ gọi điện cho anh ta vì những chuyện vụn vặt, để tìm cơ hội găp mặt.
Chương Tự Chi gãi đầu một cái, không nói gì nữa.
Lúc hai người ăn cơm xong, Chương tự Chi chở Lương Ninh Như đến phòng tập thể hình.
Phòng thể hình này không phải do Lương Ninh Như mở, điều kiện kinh tế của cô ta còn chưa có năng lực ấy. Nhưng đây là do cô ta cùng mấy người bạn mở, cô ta cũng bỏ vốn ít nhất. Mà bây giờ mấy người bạn kia ai cũng có việc khác, nên Lương Ninh Như phải bỏ sức nhiều hơn.
Đưa Lương Ninh Như đến nơi, Chương Tự Chi cũng khoog xuống xe, đợi cho Lương Ninh Như xuống xe xong, anh ta nói: “buổi tối có thời gian, tôi mời cô ăn cơm.”
Lương Ninh Như ngạc nhiên một chút, quay đầu nhìn anh ta: “không chắc là có thời gian, hơn nữa, tôi cũng không muốn đi ăn cơm với anh.”
Chương Tự Chi cười, cũng không thèm chú ý đến lời từ chối của Lương Ninh Như: “buổi tối, tôi tới đón cô.”
Lương Ninh Như phát cáu, nói cộc lốc: “Không đi.”
Chương Tự Chi không để ý, lái xe rời đi luôn.
Lương Ninh Như hừ một tiếng, xoay người bước vào phòng thể hình.
Lương Ninh Như đã nói không đi, thì là cô không đi.