Nói xong Phương Tố lại nhìn Cố Tư: “Tôi cũng không hiểu cô muốn làm cái gì nữa.”
Cố Tư dựa người vào tường, tư thái vô cùng lười biếng: “Tôi muốn làm cái gì, đến lúc đó bà sẽ biết thôi.”
Phương Tố chuẩn bị quần áo thật đẹp, tóc xõa xuống đơn giản: “Cô bây giờ mưu mô nhiều như vậy, tôi chỉ muốn nói một chút, cô hãy chú ý, cô bây giờ và trước kia không còn giống nhau nữa. Cô hiện tại đã là người đang mang thai rồi, hành động phải có chừng mực, biết không.”
Cố Tư vâng vâng dạ dạ: “Được rồi, đã biết.”
Cố Tư nhìn lại nhìn cái túi đang đặt trên giường của Phương Tố, đi đến cầm lên: “Bà bây giờ sao lại thích đi mua sắm vậy, tôi nhớ bà lần trước đã mua rất nhiều đồ mà.”
Phương Tố nhìn lướt qua túi đồ trong tay Cố Tư: “Đây là Tùy Mị trả tiền, cứ tính là cô ta mua cho tôi đi. Hôm nay cô ta thật sự rất nhiệt tình, so với bất kỳ lúc nào trước đây cong nhiệt tình hơn.”
Cố Tư liền mỉm cười: “Thế này không phải rất tốt sao. Bà trước kia đối xử tốt với cô ta, bây giờ cô ta đối xử tốt lại với bà.”
Phương Tố bĩu môi: “Cô ta bây giờ tốt với tôi, là có mục đích cả. tôi muốn vui vẻ cũng không vui vẻ nổi.”
Cố Tư lần này lại không nói gì.
Một lát sau Trì Uyên mới lên tầng, nhìn thấy Cố Tư và Phương Tố đang ngồi trong phòng của Phương Tố nói chuyện.
Anh lại gần: “Đang nói gì vậy? Hai người lại còn làm ra vẻ thần bí nữa.”
Phương Tố “a” một tiếng: “Nói về hai ngày kiểm tra thai sản của Tiểu Tư, chứ còn có thể nói gì nữa.”
Vừa nghe đến việc khám thai sản, Trì Uyên liền hăng hái, anh vội vàng nhìn Cố Tư: “Em và anh cùng đi đi, đi kiểm tra hết các mục.”
Cố Tư nhìn chằm chằm Trì Uyên một lúc mới nói: “Anh đi cũng được, cũng không thể không cho anh tham dự. Lần này kiểm tra máu, sau đó là siêu âm B.”
Trì Uyên liền cười, đi đến vuốt ve khuôn mặt của Cố Tư: “Lúc nào thì đi?”
Cố Tư dường như đang nghĩ cái gì đó: “Mấy ngày nữa đi, đến lúc đó em thông báo trước với anh.”
Trì Uyên nói “được”, đề tài này liền cho qua.
Trì Uyên lại nói một chút về việc thiết bị theo dõi, có người bỏ tiền thuê người đó, đã tìm ra được hệ thống camera giám sát có hình ảnh của hắn ta, nhưng thật sự là cái người đó ăn mặc kín mít, khuôn mặt… nên không nhìn được gì.
Chỉ là cái này cũng không sao, cứ theo đó giám sát cửa tiệm, Trì Uyên lại đi điều tra về hình ảnh kiểm soát dọc đường, cũng gần như có thể tìm ra được người kia dừng chân ở đâu.
Anh đã dặn dò Tử Thư đi tìm hiểu rõ.
Cố Tư có vẻ không mấy quan tâm tới chuyện này. Cô nghe một lát liền duỗi duỗi tay: “Mọi người cứ nói chuyện, em đi nghỉ ngơi đây. Cảm thấy có chút mệt mỏi.”
Cô không phải mệt, mà là có chút lười.
Phương Tố gật gật đầu: “Được rồi, cô bây giờ cần phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Trì Uyên nhìn nhìn Cố Tư, đợi cô đi ra khỏi phòng Phương Tố, anh cũng đi theo cùng.
Cuối cùng quay về phòng ngủ.
Cố Tư ban đầu định lên giường nằm, kết quả Trì Uyên theo sau vào, cánh tay liền ôm lấy cô: “Em đợi một chút.”
Cố Tư sửng sốt, quay đầu lại nhìn anh: “Sao vậy?”
Trì Uyên nghĩ nghĩ, quay người khóa trái cửa lại, sau đó đi đến, đứng trước mặt Cố Tư. Anh hé miệng, dáng vẻ có hơi không được tự nhiên.
Cố Tư không hiểu ra làm sao, nhìn chằm chằm Trì Uyên.
Trì Uyên hít một hơi thật sâu, sau đó đột nhiên quỳ một gối xuống đất, anh lấy ra từ đâu đó một cái hộp trang sức.
Cố Tư theo phản xạ lùi xuống một bước, thật sự bị dáng vẻ của Trì Uyên làm cho hoảng sợ.
Trì Uyên ngẩng đầu nhìn Cố Tư, đem hộp trang sức mở ra.
Thật ra không cần xem, Cố Tư cũng đoán được thứ đồ bên trong là cái gì.
Giọng nói của Trì Uyên vô cùng dịu dàng: “Đây là trước đây anh nợ em, anh muốn được bù đắp cho em, tuy rằng hiện tại biết em có thể thật sự không hề để ý.”
Bên trong hộp là chiếc nhẫn kim cương có phần chói mắt.
Thật sự trước kia bọn họ khi kết hôn, chiếc nhẫn kim cương kia cũng rất khoa trương rồi.
Nhưng thời gian đó, Trì Uyên không cầu hôn, định thôi, cũng không muốn cưới cô. Phân đoạn này, cũng không ai quá để ý.
Cố Tư cúi đầu nhìn thứ đồ trong tay Trì Uyên, lông mày nhíu lại: “Vật này, là anh mua thêm lần nữa?”
Trì Uyên ậm ừ: “Làm theo yêu cầu, hôm nay mới vừa mang tới.”
Cố Tư nhìn chăm chú hồi lâu. Trò đùa này có vẻ không ổn lắm. Cô quả thật cũng nhìn không ra. Nhưng viên kim cương lớn như vậy, có vẻ tốn không ít tiền.
Cố Tư qua một lúc liền cười cười: “Sao anh lại đốt tiền như vậy, thật lãng phí.”
Trì Uyên không bận tâm lãng phí gì, anh vẫn giữ tư thế kia: “Cố Tư, em cho anh thêm một cơ hội, được không, được không?”
Liên tục hai lần được không, một lần so với một lần càng thêm hèn mọn.
Khiến cho vẻ mặt ban đầu của Cố Tư cũng chầm chậm buông lỏng.
Cô đem tầm mắt nhìn theo chiếc nhẫn kim cương, rồi chuyển sang nhìn khuôn mặt Trì Uyên: “Trì Uyên, anh muốn cái gì đây? Em thật sự vẫn là em trước kia, thân thế không tốt, bằng cấp không tốt, gia giáo tự nhiên cũng không được. Anh trước đây, không phải rất chán ghét em như vậy sao. Anh hiện tại sao lại thế này, trúng độc rồi à.”
Trì Uyên nâng tay, kéo bàn tay của Cố Tư: “Trước kia anh cũng không để ý qua gia đình, bằng cấp gia giáo của em, anh trước kia….”
Trì Uyên có chút không thể hình dung được rõ ràng tâm tình của chính mình trước đây là như thế nào.
Anh trước đây, quả thật không quá thích tính cách của Cố Tư, cảm thấy cô kiêng dè, có chút hèn nhát.
Nhưng thật sự không ghét bỏ xuất thân không tốt của cô, hay là bằng cấp không cao hoặc gia giáo không tốt.
Những cái này, anh trước đây đều không hề suy nghĩ đến.
Trì Uyên mím môi hồi lâu mới nói: “Trước đây chỉ là không quá thích em lúc nào dáng vẻ cũng thật sự yếu đuối, em trước nay luôn ở xung quang anh, nên….”
Lời giải thích này, có vẻ cũng không được chuẩn xác lắm.
Cố Tư nhíu mày: “Chính là em trước kia, đối tốt với anh, làm anh cảm thấy không thích. Bây giờ không như lúc trước nữa, anh liền cảm thấy em trở nên không tồi?”
Cố Tư có chút nghĩ không được rõ: “ Trì Uyên, anh như vậy không phải rất bỉ ổi hả?”
Trì Uyên luống cuống: “Cũng không phải như vậy, không phải như em nói đâu.”
Nhưng cụ thể là cái gì, anh thực sự cũng không biết phải hình dung như thế nào.
Anh nghĩ nghĩ, dứt khoát không nghĩ nhiều như vậy nữa, ngẩng đầu nhìn Cố Tư: “Anh trước đây quả thật không đúng với em, anh sau này sẽ cố gắng bù đắp. Cố Tư, em cho anh cơ hội đi.”
Anh đem nhẫn trong hộp lấy ra.
Cố Tư vội vàng thu tay lại.
Trì Uyên dừng động tác một lát, sau đó hé miệng: “Cái này cũng không phải là ép em bây giờ phải gật đầu đồng ý cùng một chỗ với anh. Chỉ là muốn, em cho anh một cơ hội, nói cho anh biết, em có thể từ từ nhìn biểu hiện của anh, ít nhất làm cho anh an lòng một chút.”
Nói như vậy, anh lại một lần nữa cầm lấy tay Cố Tư.
Tay Cố Tư nắm lại thành nắm, sau một lúc lâu, không giãy ra nữa.
Trì Uyên cười cười, mở tay cô ra, đem nhẫn đeo lên.
Vẻ mặt của Cố Tư cũng không thả lỏng.
Thật là, muốn nói Trì Uyên tư thế đã hạ thấp với mình như vậy, rung động sao, tất nhiên là rung động, như thế nào mà có thể không rung động đây.
Chỉ là lại có chút không cam lòng.
Đúng, cô bây giờ tận đáy lòng tất cả đều là không cam lòng.
Nhớ về trước đây Trì Uyên đối xử với mình như thế nào, cô liền cảm thấy trong lòng có chút chán ghét.
Trì Uyên lại thật sự rất vui vẻ, chậm rãi đứng lên, lôi kéo tay cô nhìn một lúc, sau đó nở nụ cười: “Kích cỡ vẫn là vừa vặn, anh còn sợ mình tính sai.”
Cố Tư nhìn chiếc nhẫn trên tay, sau đó giọng nói có chút trầm thấp: “Em thật sự không phải là chấp nhận anh, anh phải hiểu, tất cả những việc trên thế giới này, không phải anh nói một câu anh biết sai rồi liền xong được. Em chỉ là theo lời anh nói, đồng ý nhìn biểu hiện của anh sau này.”
Trì Uyên nâng tay, đem Cố Tư ôm vào trong ngực: “ Như vậy là đủ rồi, như này cũng là quá tốt rồi, anh thật sự rất vui.”
Cố tư qua một lúc lâu, mới nhắm mắt lại, thở ra một hơi.
Cũng không biết cảm giác trong lòng mình đến cùng là thế nào nữa.